Sau khi ăn cơm ở trung tâm thương mại Liên Hoa xong, Triệu Hùng lái xe đưa bà ngoại Đào và mẹ vợ Đào Ái Hoa về nhà.
Bố của Lý Thanh Tịnh là Lý Quốc Lâm đón xe đi trước, trên xe chỉ còn lại một nhà ba người Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh lái xe tới nhà cậu trẻ một chuyến đi! Em còn mua chút đồ cho con của cậu nữa."
Đào Yên Quân vì hạng mục công trình của nhà họ Đào gặp chuyện không may, mấy người thiệt mạng, mà ông ta lại là người phụ trách công trình, bị giam vào tù.
Đào Yên Quân và vợ có một bé gái hơn mười một tuổi, bây giờ vợ còn đang mang thai con thứ hai.
Đào Yên Quân vào tù, vợ của ông, Lưu Cẩm Vân bụng mang dạ chửa sống một mình thật không dễ dàng.
Sau khi tới nhà Đào Yên Quân, Lý Thanh Tịnh bấm chuông cửa.
"Ai vậy?" Từ trong nhà vọng ra tiếng nói của Lưu Cẩm Vân.
"Mợ ơi, là cháu! Thanh Tịnh đây ạ!"
Xuyên qua cửa kính, Lưu Cẩm Vân nhìn thấy Lý Thanh Tịnh.
Đào Yên Quân ở biệt thự, chẳng qua là một biệt thự tầm trung, nhưng nhà như vậy ở thành phố này cũng phải tới mấy chục tỉ.
Lưu Cẩm Vân mở cửa phòng, nhìn xung quanh một vòng.
Triệu Hùng thấy sắc mặt Lưu Cẩm Vân rất tệ, vẻ mặt có phần bối rối, anh không khỏi nhíu mày.
Hình như Lưu Cẩm Vân đang e sợ điều gì đó.
Sau khi Lưu Cẩm Vân đưa Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Dao Châu vào trong biệt thự, bà lại nhìn thăm dò xung quanh thêm một lần nữa rồi mới đóng cửa biệt thự lại.
Lý Thanh Tịnh cũng không hề để ý tới hành động kì lạ của mợ Lý Cẩm Vân, sau khi vào trong nhà, cô lấy ra vài bộ đầm bầu và quần áo trẻ con chừng mười tuổi, nói: "Mợ ơi, hôm nay cháu đưa bà ngoại đi dạo phố, mua quần áo cho bà rồi cũng mua cho mợ và con mấy bộ. Mợ xem xem có thích hay không?"
Lý Cẩm Vân nhìn mấy bộ quần áo Lý Thanh Tịnh lấy ra, chính là những mẫu nổi tiếng nhất hiện nay.
Bà là một phụ nữ bụng mang dạ chửa, vốn không nên quá để ý vẻ ngoài, nhưng chẳng có phụ nữ nào không thích đẹp hết. Bà đang mang thai không mặc được những bộ quần áo đẹp đẽ, nhưng mấy bộ Lý Thanh Tịnh chọn cho bà lại vô cùng hợp ý.
"Thích! Thích lắm! Thanh Tịnh, mắt thẩm mỹ của cháu thật tốt." Lý Cẩm Vân yêu thích vô cùng.
"Vậy mợ mau vào thử xem có vừa người không. Nếu không vừa thì mai cháu đi đổi cho mợ."
Đợi Lý Cẩm Vân và con cầm quần áo vào trong phòng thay, Triệu Hùng lặng lẽ nói thầm với vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, hình như mợ có điểm gì không đúng lắm?"
"Làm sao vậy?"
Vì thế, Triệu Hùng mới kể cho Lý Thanh Tịnh những chuyện kì lạ ban nãy anh chứng kiến được.
"Ý anh là có người muốn hãm hại mợ hay sao?" Ánh mắt Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ hốt hoảng, vội hỏi lại.
"Đây mới chỉ là phán đoán từ những hành động của mợ, chắc là như vậy!"
Lý Thanh Tịnh nghe lời nói của Triệu Hùng, không khỏi trầm câm.
Cậu nhỏ Đào Yên Quân của cô tuy khá đáng ghét, nhưng mợ Lý Cẩm Vân thì tính tình không tệ.
Tội không liên luỵ người nhà, Lý Thanh Tịnh bây giờ là người gánh vác nhà họ Đào. Quyền lợi phải có của người nhà họ Đào thì sẽ không thiếu chút nào.
"Vậy lát nữa mợ đi ra, để em hỏi mợ xem?" Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu.
Triệu Hùng ấn tượng không sai, Lý Cẩm Vân mới chỉ khoảng ba mươi tuổi đầu, dáng vẻ cũng đẹp đẽ. Anh thấy có lẽ là Đào Yên Quân có thể lấy được Lý Cẩm Vân là nhờ đời trước đốt hương, tích đức mà đổi lấy.
Đợi tới khi Lý Cẩm Vân và con gái đều thay xong quần áo ra khỏi phòng, Lý Thanh Tịnh tiến lên kéo tay Lý Cẩm Vân, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: "Mợ, mợ mặc bộ quần áo này đẹp quá!"
"Đó là nhờ Thanh Tịnh cháu tinh mắt, chọn bộ quần áo vô cùng phù hợp với mợ. Đào Mai mặc bộ quần áo này cũng rất vừa người!"
"Mợ thích là tốt rồi ạ!"
"Thích, thích chứ! Bộ quần áo này bao nhiêu tiền, mợ trả cho cháu."
"Mợ, đây là quần áo cháu mua tặng mợ, mợ trả tiền cho cháu là khách khí rồi. Về sau, cháu sẽ không tới nữa."
"Được rồi, cảm ơn cháu, Thanh Tịnh."
Lý Cẩm Vân kéo tay Lý Thanh Tịnh ngồi xuống ghế sa lông, thở dài rồi nói: "Từ khi cậu nhỏ cháu vào tù, hai mẹ con mợ sống đơn độc, được mọi người chăm sóc cũng coi như sống không tệ. Có thể cho tới bây giờ, mợ vẫn chưa được đi thăm tù lần nào. Thanh Tịnh, cháu có thể giúp mợ, sắp xếp cho mợ một lần đi thăm tù được không?"
"Cái này..."
Lý Thanh Tịnh không quen người trong chuyện này, không dám mạo hiểm nhưng vẫn đồng ý.
Triệu Hùng ngồi bên cạnh nói: "Mợ, để cháu nói với ông Thiên Trung một câu, xem ông ấy có quan hệ trong chuyện này không."
"Ừm! Cảm ơn hai đứa." Vành mắt Lý Cẩm Vân ửng hồng, suýt thì bật khóc.
Lý Thanh Tịnh nhân cơ hội hỏi: "Mợ, mợ có gặp chuyện gì khó khăn không? Nếu gặp phải chuyện gì trắc trở thì nhất định phải nói với chúng cháu nhé. Chúng ta là người một nhà, rốt cuộc cũng không thể nhìn người khác bắt nạt hai mẹ con mợ được. Lại nói, công trình xảy ra việc không may, nhà họ Đào chúng ta đã cho người thân người bị nạn một câu trả lời thoả đáng rồi. Cậu nhỏ bị tù ba năm rưỡi là có thể ra ngoài."
"Chuyện này... chuyện này..."
Lý Cẩm Vân ấp a ấp úng, dường như có lời không thể nói.
"Mợ, mợ với cháu thì có gì mà ngại không nói được? Thật sự mợ không có việc gì đó chứ?"
Lý Cẩm Vân nắm chặt tay Lý Thanh Tịnh, sắc mặt tái nhợt: "Thanh Tịnh, mợ sợ!"
"Mợ, rốt cuộc là mợ đang sợ điều gì? Thanh thiên bạch nhật, cháu không tin có người dám bắt nạt người nhà họ Đào chúng ta đâu."
Vẻ mặt Lý Cẩm Vân vẫn còn sợ hại, nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, thực ra mợ vốn không muốn để ai biết chuyện này. Nhưng cháu đã hỏi thì mợ sẽ nói cho cháu. Mợ bị ép buộc, không còn cách nào."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!