Triệu Hùng rút thắt lưng của mình làm roi, trông giống như tiếng sấm sét nổi lên giữa ban trưa vậy, điều này khiến cho Lang Hoa khiếp sợ, ba máu sáu cơn xông lên cuồn cuộn.
Vẻ mặt Lang Hoa toát lên vẻ sợ hãi, thế cô mới biết, lời Triệu Hùng nói đều là nói dối. Vừa nãy cũng không phải là toàn bộ năng lực thật sự của Triệu Hùng, nhưng mà Triệu Hùng nghĩ rằng mười roi có thể thắng áp đảo được cô ta sao, nghĩ đơn giản như vậy chỉ có nằm mơ giữa ban ngày.
“Tới đây đi! Lên đây thể hiện cho tôi xem bản lĩnh thật sự của anh thế nào.” Lang Hoa nói, khiêu khích Triệu Hùng qua đây.
Thấy Triệu Hùng quật quật chiếc thắt lưng trong tay về hướng trước mặt Lang Hoa, người cô ta run lên.
Lang Hoa định dùng chiếc găng tay nanh vuốt trong tay mình móc lấy thắt lưng của Triệu Hùng nhưng dây thắt lưng của anh làm bằng da cá sấu, hơn nữa chiếc thắt lưng quơ quơ trên không trung nên móng vuốt không móc được.
Rơi vào đường cùng, Lang Hoa đành phải né đi. Thế nhưng chiếc thắt lưng của Triệu Hùng giống như là có linh khí, từng động tác rất ăn nhập với nhau. “Chát” một tiếng, chiếc thắt lưng quất thẳng vào mặt của Lang Hoa, khiến khuôn mặt của cô ta sưng vù lên.
Lý Thanh Tịnh thấy vậy thì trầm trồ tán thưởng, không ngờ trong tình thế cấp bách thế này ông chồng Triệu Húc của mình còn biết dùng thắt lưng da làm vũ khí. Cô cũng không tài nào ngờ rằng chiêu Triệu Hùng dùng thắt lưng làm roi là học theo Hà Vương Hội của Khổng Lão gia tử, chiêu học chủ yếu là roi pháp. Cho nên roi pháp đích thực là đòn sát thủ của Triệu Hùng.
Phát đầu tiên đã quất trúng Lang Hoa khiến cho Triệu Hùng càng vững lòng tin.
Thấy Triệu Hùng lại chuẩn bị rút roi là quất, Lang Hoa gần như hoàn toàn không dám đến gần anh. Sau đó lại bị Triệu Hùng quất “chát” thêm một roi nữa.
Cứ mấy lần đánh như vậy, đánh cho đến khi Lang Hoa tróc da tróc thịt.
Phải biết rằng lúc Khổng Lão gia tử luyện roi pháp đã luyện đến khi sức cùng lực kiệt, ngay cả chiếc bàn đá còn bị lão quất cho nát tung tóe, chứ đừng nói đến quất vào người. Nếu không phải Lang Hoa là người bẩm sinh được huấn luyện đặc biệt thì hai đòn thắt lưng này đánh lên người bình thường đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Triệu Hùng lạnh lùng nói với Lang Hoa: “Hai phát! Còn tám phát nữa, cô cứ từ từ đợi mà tiếp chiêu đi!”
Lang Hoa đã mất đi sức mạnh, mặc dù cô ta có găng tay nanh vuốt thế nhưng không thể tiếp cận được Triệu Hùng. Roi pháp của Triệu Hùng thật đúng là ma quái mà, rõ ràng từ phía đông bay đến, ma xui quỷ khiến thế nào nó có thể vòng qua phía tây.
Roi pháp lợi hại như thế này là lần đầu tiên cô ta thấy đấy.
Triệu Hùng cầm chiếc thắt lưng trong tay run lên, một lần nữa đánh về phía Lang Hoa.
Lang Hoa dùng găng tay nanh vuốt chống lại, thế nhưng tay vừa mới giơ lên đã bị thắt lưng của Triệu Hùng quấn lấy cánh tay.
Dây thắt lưng như thể có linh khí, nó buộc thành một cái thòng lọng thắt chặt cánh tay của Lang Hoa.
Triệu Hùng dùng thắt lưng kéo Lang Hoa về phía mình khiến cô ta lảo đảo lê đến.
Chưa kịp gần Triệu Hùng đã bị anh đạp thẳng vào bụng.
Cái đạp của Triệu Hùng đã khiến cho Lang Hoa ộc hết nước ở trong bụng.
Triệu Hùng rút thắt lưng về, lại một lần nữa vung roi về phía bắp chân của Lang Hoa đang cố tránh.
Chân của Lang Hoa vừa khéo bị thắt lưng quấn vào, bị Triệu Hùng lôi khiến cô ta ngã sấp mặt xuống đất.
Ngay sau đó, Triệu Hùng hét “Sấm sét giáng trời” thì liên tiếp vụt vào người Lang Hoa một cách tàn nhẫn. Hiện giờ mặc dù anh không thể quất nứt chiếc bàn đá to như cái cối xay nhưng thân cây to bằng miệng bát chắc là chặt đứt.
Lang Hoa làm sao mà chịu được, sau mấy roi quật tới tấp, cô ta đã bị Triệu Hùng đánh cho đến mức hấp hối.
Cho đến khi Triệu Hùng đánh đến phát thứ “Mười” thì chiếc thắt lưng quật thẳng vào đầu Lang Hoa, thế nhưng không khéo lại rơi xuống nền đất xi măng.
Một phát quật này trong nháy mắt đã khiến cho nền đất xi măng vỡ tan tành.
Xương cốt cơ thể của Lang Hoa đã sớm bị Triệu Hùng đánh cho hỏng người. Tuy Triệu Hùng không đánh chết cô ta nhưng cô ta cũng tàn phế luôn rồi.
Triệu Hùng thấy thắt lưng trên tay mình đã nát bét, tiện tay ném nó về một bên, lãnh đạm nói với Lang Hoa: “Tôi đã nói rồi, cô không nhận nổi mười roi của tôi đâu!”
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng đã quật ngã Lang hoa, sung sướng chạy đến chỗ anh.
“Chồng ơi!”
Triệu Hùng quay lại, một mùi hương thơm thoang thoảng bay đến, Lý Thanh Tịnh sung sướng nhào vào lòng anh.
Lý Thanh Tịnh hôn chụt Triệu Hùng một cái, cười rất tự nhiên: “Chồng ơi, anh giỏi quá!”
Triệu Hùng hơi ngượng ngùng, bình thường Lý Thanh Tịnh toàn gọi anh là “Triệu Hùng”, thế nào mà giờ đã gọi anh là “chồng” rồi.
Một tiếng “chồng” này của Lý Thanh Tịnh sao mà êm tai đến thế!
“Thanh Tịnh, mỗi ngày anh đều luyện võ, chưa hề nghỉ tập lúc nào đúng không?”
“Ừm! Vừa rồi quá nguy hiểm, làm cho em sợ muốn chết!”
Lý Thanh Tịnh đột nhiên nhìn thấy một mảng đỏ sẫm đầy máu tươi trước ngực Triệu Hùng, cô hoảng hốt hét “Á” lên một tiếng, sau đó thoát khỏi lồng ngực Triệu Hùng, hoảng loạn hét: “Triệu Hùng, sao anh lại bị thương thế này?”
Triệu Hùng biết mình bị thương, nhưng đây chỉ là vết thương ngoài da nên anh không thèm để ý đến nó, nói rằng: “Không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi ấy mà!”
“Gì mà vết thương ngoài da? Anh mau đến bệnh viện ngay cho em, nếu anh không đến viện sau này em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa. À này, chồng à! Mị Nương không màng tính mạng mà đỡ đạn cho em, bây giờ cô ấy đang ở phòng cảnh sát truy nã tội phạm, nếu đưa đến bệnh nhất định sẽ bị truy bắt mất, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mị Nương đã cứu mạng em, em không muốn trơ mắt nhìn cô ấy bị trúng đạn mà chết.”
“Thanh Tịnh, lẽ nào em quên bác sĩ Hoa rồi sao?”
Lời Triệu Hùng nói khiến cô chợt bừng tỉnh. Với y thuật của Hoa Di thì cứu sống Mị Nương không phải là chuyện khó. Vừa hay còn có thể giúp cô xử lý vết thương của Triệu Hùng.
“Vậy chúng ta mau chóng đến gặp bác sĩ Hoa đi thôi? Nếu chậm chút nữa, sợ Mị Nương khó giữ được tính mạng.”
“Thế còn Diệu Linh?”
“Vẫn còn ở trong đấy.”
Triệu Hùng nắm tay của vợ mình Lý Thanh Tịnh, vội vã đi đến nhà kho.
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng có thể thắng được nữ sát thủ kia, vui vẻ thơm lên mặt Triệu Hùng một cái, thấy anh bị thương, lo lắng hỏi bị thương thế nào?
“Không có chuyện gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Chúng ta mau đi thôi!”
Triệu Hùng bế Lê Mai nhanh chóng bước ra khỏi cửa nhà kho.
Trên đường trở về, Lý Thanh Tịnh nhất định không cho Triệu Hùng lái xe. Lý Diệu Linh biết lái xe nhưng cô lại không có bằng lái, chỉ có thể tạm lái xe thôi. May là dọc đường không gặp phải cảnh sát giao thông.
Trong lúc đến phòng khám của Hoa Di, Triệu Hùng gọi điện cho Hồ Dân, kể lại cho ông ta tình huống chiến đấu vừa rồi, bảo ông ta gọi cảnh sát xử lý việc này!