Sau khi tới thời gian đám trẻ con tan học, Triệu Hùng đi đón con gái Triệu Dao Châu trở về.
Lúc Triệu Dao Châu lên trên xe, Lý Diệu Linh còn đang tức giận với Triệu Hùng.
Triệu Dao Châu thấy Lý Diệu Linh mang bộ dạng tức giận sôi máu, vội lắc lắc tay của Lý Diệu Linh, hỏi: "Dì Út, dì làm sao vậy?"
"Dao Châu, bố của con làm dì giận!"
"Bố của con sao lại chọc giận dì?" Triệu Dao Châu chớp đôi mắt to đáng yêu, hỏi.
"Bố con…"
Lý Diệu Linh nói tới bên miệng rồi lại trực tiếp nuốt trở vào. Cô ấy suy ngẫm, mình nói những chuyện đó với đứa nhỏ này có ích lợi gì.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô ấy nói câu: "Ba của con là tên khốn kiếp hư hỏng!"
Triệu Dao Châu vừa nghe thế thì lập tức không vui!
"Dì Út, bố con không phải khốn kiếp hư hỏng đâu. Bố con là người tốt!"
"Vậy bố con là tên háo sắc!"
"Háo sắc?" Triệu Dao Châu lại lắc đầu, nói: "Bố con không phải háo sắc!"
Lý Diệu Linh thấy nói chuyện với con nít quả thực như đàn gảy tai trâu, đánh im miệng không nói nữa.
Sau đó, cô em vợ Lý Diệu Linh đang nổi nóng, Triệu Hùng cũng không dám đụng chạm cô ấy nữa. Ranh con này mà muốn quậy lên thì còn lợi hại hơn cả bà nhà Lý Thanh Tịnh!
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng chỉ lo lái xe không để ý tới cô ấy, cố ý bới lông tìm vết mà hỏi: "Triệu Hùng, tại sao anh không nói chuyện?"
"Anh đang lái xe mà!" Triệu Hùng vừa lái xe, vừa đáp lại một câu.
"Lái xe cũng không có thể nói chuyện mà."
Triệu Hùng hỏi: "Nói cái gì?"
Lý Diệu Linh nghe xong, thiếu chút nữa đã tức hộc máu: "Ai nha! Anh thật là giống một khúc gỗ, không biết chị của em sao lại ưng anh kia chứ?"
"Diệu Linh, trước kia em cũng không có nói như vậy. Còn nói lập gia đình thì phải kiếm một người đàn ông như anh vậy!"
"Giờ em đổi ý rồi! Loại đàn ông như anh chỉ thích hợp làm bánh xe sự phòng thôi!"
Triệu Hùng biết cô em vợ Lý Diệu Linh đang nói lẫy, không khỏi cười ha hả hai tiếng.
Sau khi tới công ty của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng xuống xe bước vào công ty. Anh đẩy cửa đi vào phòng làm việc của cô vợ Lý Thanh Tịnh, thấy Lý Thanh Tịnh đang vùi đầu làm việc.
Lý Thanh Tịnh ngẩng đầu, nhìn Triệu Hùng, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Tới đón em đây! Diệu Linh và Dao Châu đều tới. Không phải chúng ta muốn đi đến chỗ Cửu gia nghỉ phép sao!"
Lý Thanh Tịnh làm việc cả ngày hôm nay, thể xác và tinh thần đều có chút mỏi mệt, cô vươn thắt lưng một cái, bắt đầu thu thập văn bản trên bàn.
Cô vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúng ta có cần mua vài thứ cho Cửu gia hay không?"
"Mấy ngày hôm trước anh đã mua xong rồi, mua một ít thuốc bổ tố nhung. Em cũng biết đó, chủ yếu là có lòng thôi. Cửu gia người ta cũng không thiếu cái gì cả!"
"Được, vậy được rồi! Em bàn giao công việc lại một chút cho Gia Hân, hiện tại thì đi đi!"
Lý Thanh Tịnh gọi Đặng Gia Hân, dặn dò cô ta một phen. Sau đó thì đi theo Triệu Hùng ra khỏi công ty.
Sau khi lên xe, Triệu Dao Châu trực tiếp ôm lấy cổ của Lý Thanh Tịnh, thân thiết kêu: "Mẹ mẹ! Mẹ mẹ!"
Lý Thanh Tịnh vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé mũm mỉm của con gái, cười nói: "Dao Châu, dẫn con đi nghỉ phép có vui hay không?"
"Dạ vui!"
Triệu Dao Châu hôn một cái “Chốc” lên mặt của Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Cửu gia, nói cả gia đình mình đang đi đến "Dưỡng Niên Các" của ông ta, cuối tuần này muốn đi đến sơn trang của ông ta nghỉ phép.
Cửu gia cười ha hả, nói: "Các cậu đến thật đúng lúc, hiện tại tôi đang cho người nướng dê nguyên con! Đêm nay, chúng ta ăn món đồng quê đi."
"Cửu gia, cám ơn ông!"
"Thôi nào! Thằng ranh cậu đừng có khách sáo với tôi. Tôi là người không thích lễ nghĩa phức tập, các cậu có thể tới thăm ông già này là tôi mừng lắm rồi."
Sau khi Triệu Hùng cúp điện thoại, anh thuận tay mở âm nhạc trong xe lên. Bên trong đang phát ca khúc của Triệu Hiền – em họ của Triệu Hùng.
Triệu Hiền đang hát tình ca, trong ca khúc chuyên tập của cô ta, một ít bài hát được ưa chuộng là do chính cô ta viết lời, sáng tác!
Lý Thanh Tịnh vừa nghe thấy bài hát của Triệu Hiền thì có chút nhớ cô ta.
Nghe một lúc, lúc này Lý Thanh Tịnh mới chú ý tới em gái mình là Lý Diệu Linh, con ranh này ngồi trên xe mà lại không nói câu nào, cũng quá không tầm thường.
Cô thấy dáng vẻ Lý Diệu Linh trông rất tức giận, vội lên tiếng dò hỏi Lý Diệu Linh: "Em gái, em làm sao vậy? Sao nhìn có vẻ không vui vậy chứ?"
"Anh rể ta chọc em!" Lý Diệu Linh bĩu môi mà nói.
"Anh rể em làm gì mà chọc giận em?"
"Ảnh…"
Lý Diệu Linh vốn muốn nói đến Vân Nhã, sau lại lo lắng chị mình là Lý Diệu Linh xung đột với Vân Nhã. Cô ấy lập tức chuyển lời, nói: "Chị, chị không biết đâu, phụ nữ bây giờ rất là lạ."
"Làm sao vậy?" Lý Thanh Tịnh quay đầu lại hỏi.
"Hôm nay có một nữ phụ huynh ỷ vào mình có vài phần nhan sắc. Thấy anh rể lái một chiếc Maybach thì lại đến tiếp cận. Chị nói xem có tức hay không chứ!"
Lý Thanh Tịnh liếc nhìn Triệu Hùng một cái, trong ánh mắt hiện ra tia sát khí, nói: "Triệu Hùng, không phát hiện anh còn rất có sức hút đó chứ."
Triệu Hùng lúng túng cười nói: "Không phải anh có sức hút, mà là xe có sức hút. Nếu anh lái một chiếc xe Van, anh dám đảm bảo người phụ nữ kia tuyệt đối không đến gần anh đâu."
Lý Thanh Tịnh ngẫm lại cũng đúng. Hiện tại rất nhiều phụ nữ đều coi trọng vật chất, chỉ thiếu điều nhét tiền vào trong mắt, có thể nói là vì "tiền", chuyện gì cũng dám làm.
"Em gái, vậy em tức giận cái gì?” Lý Thanh Tịnh không hiểu mà hỏi.
"Chị, chị không biết đâu! Em xuống xe cãi nhau với người phụ nữ kia, anh rể lại nói em…"
"Anh rể nói em cái gì?"
"Anh rể nói em, mấy ngày gần đây tánh khí nóng nảy, là bởi vì đến kinh nguyệt!"
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong , nhịn không được "Phốc!" một tiếng bật cười.
"Chị, chị còn cười được sao?" Lý Diệu Linh nhéo một cái lên bên hông chị mình là Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh sợ ngứa, cố nén ý cười mà nói: "Rồi rồi rồi! Chị không cười."
Lý Thanh Tịnh cố ý làm bộ răn dạy Triệu Hùng: "Triệu Hùng, sao anh lại nói Diệu Linh như vậy chứ?"
Triệu Hùng giải thích: "Anh sợ Diệu Linh đánh nhau với người ta, chỉ muốn dàn xếp cho khỏi phiền hà thôi!"
" Diệu Linh, anh rể cũng không phải cố ý. Cũng đừng tức giận! Người ta còn đang mang theo em đi nghỉ phép nữa mà." Lý Thanh Tịnh đứng ra làm người giảng hòa, khuyên nhủ em gái Lý Diệu Linh.
Triệu Hùng ho nhẹ một tiếng, nói: "Chỗ này của anh còn có thẻ khách quý KTV miễn phí! Không biết. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Lý Diệu Linh lên tiếng cắt ngang!
Lý Diệu Linh cười hì hì ôm lấy cổ của Triệu Hùng, thân mật nói: "Anh rể! Em không tức giận. Em đến kinh nguyệt thật rồi. Cho nên, cảm xúc có chút táo bạo! Có thể cho em thẻ khách quý KTV miễn phí kia không?"