“Con... con...” Ánh mắt Triệu Cao lấp lóe, ngôn ngữ cà lăm.
Triệu Khải Nghĩa thấy cảnh này, tức giận đến nổi trận lôi đình, phân phó Triệu Hiền nói: “Hiền, lấy pháp thước ra đây cho bác!”
“Bác ba!”
Triệu Hiền không nghĩ tới Triệu Khải Nghĩa muốn động gia pháp nhà họ Triệu với con trai mình.
“Nhanh đi lấy đi! Có nghe hay không?” Triệu Khải Nghĩa trừng mắt.
“A, vâng...”
Triệu Hiền thấy Triệu Khải Nghĩa nổi giận, nào dám còn dám hồ ngôn loạn ngữ. Đang chuẩn bị đi lấy pháp thước của nhà họ Triệu, liền nghe Triệu Cao nói: “Bố! Con nói! Con nói!”
Trong lòng Triệu Hiền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta biết pháp thước của nhà họ Triệu lợi hại, nếu là phạm vào gia tộc và tộc quy, thứ này đánh vào người, đó cũng không phải là trò đùa. Đánh trên thân, nhìn không ra rõ ràng bị thương ngoài da, lại để ngươi ba ngày ba đêm không dám xuống giường.
Triệu Khải Nghĩa giận mắt trợn lên, trừng mắt Triệu Cao tức giận quát hỏi: “Nhanh nói thật cho tao!”
“Triệu Khang thật sự là hỏi qua việc của anh Hùng. Con... Con cùng anh ấy nói, anh Hùng... Đang bế quan.”
“Cái gì?”
Triệu Khải Nghĩa nghe vậy sợ hãi.
Triệu Khải Thời cùng Trần Văn Sơn còn có Triệu Hiền cũng là một bộ biểu lộ trợn mắt há hốc mồm.
Không nghĩ tới trong thời gian thật ngắn, Triệu Cao liền đem bí mật lớn nhất Ngũ Tộc Thôn nói ra đi.
“Mày là cái thằng nghịch tử, tao không phải nói qua cho mày, ai cũng không được phép đem chuyện thằng Hùng bế quan nói ra sao?”
“Mày có phải đem lời tao nói như gió thoảng bên tai hay không?”
“Xem tao hôm nay có đánh chết mày hay không!”
Triệu Khải Nghĩa trong phòng nhìn một vòng, một phía dưới cái bàn, đặt một cái chổi lông gà, trực tiếp rút ra.
Cầm lấy chổi lông gà, liền hướng trên thân Triệu Cao đánh tới.
Liên tiếp hai lần, bị Triệu Khải Thời ngăn lại.
Triệu Khải Thời quay qua Triệu Khải Nghĩa khuyên nhủ: “Chú ba, thôi đi! Thằng Cao cũng không nghĩ tới Triệu Khang có tâm cơ khác.”
“Anh cả, anh đừng cản tôi. Tôi hôm nay không đánh chết cái tên nghịch tử này thì làm sao ăn nói với cả thôn này.”
“Coi như đánh chết nó thì có ích lợi gì? Dưới mắt chính vào trong lúc nguy cấp của Ngũ Tộc Thôn, nội bộ chúng ta lại không đoàn kết, càng sẽ bị địch nhân thừa lúc vắng mà vào.”
Triệu Khải Nghĩa tức đến trực tiếp đem chổi lông gà ném xuống đất, cũng một cước đem Triệu Cao đá ngã trên mặt đất, một bộ biểu lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Tao ngược lại không trông cậy vào mày có thể giống Hùng và Hiền ưu tú như vậy, chỉ cần mày đừng cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa là được. Cao à, mày làm cho bố mày thật thất vọng!”
Triệu Cao bò đến bên cạnh Triệu Khải Nghĩa, khóc nói: “Bố, con sai rồi. Con coi là anh Khang chỉ là thuận miệng hỏi một chút, như thế nào lại nghĩ đến, anh ta là có ý khác?”
Triệu Khải Nghĩa lắc đầu, nói: “Ai! Mày so cùng Triệu Khang, vẫn là quá đơn thuần.”
“Đi đến nhà thờ tổ nhà họ Triệu, diện bích hối lỗi ba ngày! Nhanh đi.” Triệu Khải Nghĩa quát Triệu Cao.
Triệu Cao vội vàng từ dưới đất đứng lên, liên tục không ngừng nói: “Con đi!” Nói xong, vội vã đi ra khỏi phòng.
Sợ Triệu Khải Nghĩa sẽ đổi ý, lại đối với anh ta thực hiện gia pháp nhà họ Triệu!
Triệu Khải Nghĩa đi đến bên cạnh Triệu Khải Thời, một mặt hổ thẹn nói: “Thật xin lỗi, anh cả! Đều là tôi giáo dục con vô phương, nên Cao nó mới...”
Triệu Khải Thời ngắt lời Triệu Khải Nghĩa nói: “Chú ba, cái chuyện này không liên quan tới chú. Cao nó kinh nghiệm sống chưa nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện sai. Đến ngay cả chúng ta cũng không nghĩ tới, Triệu Khang tuổi nhỏ lão thành, mưu kế sâu như vậy.”
“Văn Sơn, chuyện này cậu cùng Thanh Tịnh làm rất đúng. Là chúng ta quá xử trí theo cảm tính!” Triệu Khải Thời thở dài.
Nếu như không phải ông cùng Triệu Khải Nghĩa kiên trì để Triệu Khang vào Ngũ Tộc Thôn, cũng sẽ không tiết lộ việc Triệu Hùng bế quan.
Trần Văn Sơn nói: “Lão gia! Tôi có thể hiểu được tình cảnh của ngài cùng ông Ba. Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ để Triệu Khang vào Ngũ Tộc Thôn. Tôi đoán Triệu Khang kia đối với cái chết của Triệu Khải Nhân, còn ghi hận trong lòng, muốn cố ý trả thù nhà họ Triệu.”
“Nếu thật là như vậy, chỉ có thể nói thằng hai chết vô ích! Thằng hai làm chuyện có lỗi với nhà họ Triệu, mới có thể chịu nghiêm trị tộc quy. Mục đích đúng là cảnh cáo hậu nhân nhà họ Triệu, không tái phạm sai lầm cùng loại. Trong lòng Triệu Khang nếu như chỉ có cừu hận, không có yêu, như vậy nó sẽ biến thành Triệu Khải Nhân kế tiếp.
Tâm tình Triệu Khải Thời có chút không tốt, nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, xem ra Triệu Khang nhất định có vấn đề. Cậu vẫn là đi làm việc của cậu đi! Tận lực làm phòng ngừa chu đáo. Chúng ta đã già, Ngũ Tộc Thôn liền dựa vào mấy người vậy!”
“Yên tâm đi lão gia! May mắn kịp thời phát hiện. Mất bò mới lo làm chuồng, vì lúc không muộn! Tôi đi thương lượng cùng Khổng tiền bối một chút, chỉ cần chịu tới khi cậu chủ xuất quan, chúng ta không lo không thắng lợi.”
Triệu Khải Thời nhẹ gật đầu, nói: “Ừ đi đi!”
Trần Văn Sơn rời đi rồi, Triệu Khải Thời mới nói với Triệu Khải Nghĩa và Triệu Hiền: “Lão tam, Tiểu Hiền, theo giúp ta đến chỗ Tiểu Hùng bế quan nhìn một cái!”
Triệu Khải Nghĩa và Triệu Hiền đáp ứng.
Ba người cùng đi tới chỗ phòng Triệu Hùng bế quan.
Chỉ thấy chỗ Triệu Hùng bế quan, vị trí cửa sổ kiếng đều dâng lên ánh nắng.
Ba người đi đến khoảng cách chừng năm mươi mét với chỗ bế quan liền ngừng lại.
Triệu Khải Nghĩa hỏi Triệu Khải Thời: “Anh cả! Anh nói thằng Hùng lần này bế quan, có thể đột phá đến thần bảng không?”
“Khó đấy!” Triệu Khải Thời thở dài, nói: “Nó tuổi còn nhỏ, cũng đã là đệ nhất Thiên Bảng, thành tích này tuyệt đối để cho người ta chú mục. Nhưng đứa nhỏ này trời sinh mạnh hơn người, biết trên thân mình gánh vác lấy áp lực rất lớn. Mới muốn làm đến tốt hơn! Khổng Côn Bằng vây ở đệ nhất Thiên Bảng bao nhiêu năm, mới đắc đạo một lần. Chỉ hi vọng lần bế quan này, có thu hoạch tốt.”
Triệu Khải Nghĩa nói: “Nếu Tiểu Hùng có thể trở thành cao thủ thần bảng liền tốt! Nhiều như vậy ngũ tộc, rốt cục cũng có một cao thủ thần bảng. cao thủ Thần bảng cùng cao thủ Thiên Bảng chênh lệch vẫn còn quá lớn! Nhưng mà, nhà họ Triệu chúng ta đều lấy Tiểu Hùng làm vinh. Nó là sự kiêu ngạo của chúng ta.”
Triệu Hiền ở một bên, nói: “Con sớm đã biết anh Hùng lợi hại! Đoán mệnh đến đều nói, anh ấy là người có phúc. Con nhớ anh ấy nói qua, trong vòng mười năm tất nhiên sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất làm cao thủ thần bảng. Cùng lắm thì đợi thêm mười năm mà thôi, rất nhanh!”
“Mười năm?”
Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Nghĩa liếc mắt nhìn lẫn nhau, hai người một mặt bất đắc dĩ cười khổ.
Cuộc đời này có bao nhiêu cái mười năm?
Mười năm nhìn rất dài, nhưng quay đầu, chỉ là một cái búng tay.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa!
Mang đi thanh xuân của bọn họ, để Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa này, từ thiếu niên hăng hái, đến làm người có tuổi tác tổ tông.
Quá khứ huy hoàng, chỉ còn lại truyền thuyết!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!