Hai ngày sau, Thẩm Đại Vĩ tự mình lái xe đưa hàng đến, đi tới Ngũ Tộc Thôn. Hai thủ hạ giúp đỡ dỡ hàng, chính là thủ hạ mà Tà Y an bài.
Thẩm Đại Vĩ chỉ là một người bình thường, ông ta không muốn chết. Đối mặt với uy hiếp của Tà Y, chỉ có thể lựa chọn làm theo.
Thời điểm đến cổng Ngũ Tộc Thôn, bị bảo vệ phòng thủ ngăn lại.
Thẩm Đại Vĩ xuống xe, từ trong túi áo rút ra mấy điếu thuốc, đưa cho hai người bảo vệ, trên mặt chất đầy nụ cười, nói: “Hai vị này, tôi là người cung cấp rau quả cùng hàng hóa cho thôn nhà họ Triệu.”
Bảo vệ Ngũ Tộc Thôn, đều là anh em Cửu đường.
Những người này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không phải bảo vệ bình thường.
Mặt sẹo Ngô Tranh phụ trách toàn bộ an toàn của Ngũ Tộc Thôn, từng nói với các tiểu đội trưởng, nghiêm lệnh cấm chỉ bất cứ là kẻ nào tiến vào Ngũ Tộc Thôn.
Hai bảo vệ không nhận thuốc của Thẩm Đại Vĩ, hỏi ông ta: “Người trước đó đưa đồ ăn cùng hoa quả cho thôn nhà họ Triệu, cũng không phải là ông?”
“À, tôi là vừa mới ký kết hợp đồng. Không tin, các anh cứ hỏi quản gia Hồ.”
Thẩm Đại Vĩ vừa dứt lời, liền nghe thanh âm mặt sẹo Ngô Tranh truyền tới. hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Anh Tranh! Người này nói là thương nhân cung cấp hoa quả cho thôn nhà họ Triệu.” Thủ hạ báo cáo với mặt sẹo Ngô Tranh nói.
Mặt sẹo Ngô Tranh nhìn nhìn Thẩm Đại Vĩ, thấy mặc dù dáng dấp ông ta tai to mặt lớn, một bộ dáng vẻ trung thực trung hậu. Sau lại nhìn nhìn hai người thủ hạ của Thẩm Đại Vĩ.
“Ông tên là gì?” Mặt sẹo Ngô Tranh hỏi Thẩm Đại Vĩ.
“Thẩm Đại Vĩ!” Thẩm Đại Vĩ cười cười, nói: “Tôi ở ngay thị trường Hồng Dương làm ăn, anh nhắc đến tên Thẩm mập mạp, tất cả mọi người đều biết tôi. Đúng rồi, hai ngày trước quản gia Hồ, vừa mới đi qua chỗ của tôi, chúng tôi vừa ký hẹn. Đây là hợp đồng!”
Thẩm Đại Vĩ đem hợp đồng lấy ra.
Mặt sẹo Ngô Tranh nhìn nhìn, nói Thẩm Đại Vĩ: ‘Ông gọi điện thoại cho quản gia Hồ đi!”
Thẩm Đại Vĩ cúi đầu khom lưng lên tiếng, cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của quản gia Hồ, nói vài câu, sau đó đưa cho mặt sẹo Ngô Tranh nói: “Quản gia Hồ kêu để ngài nghe một chút!”
“Alo, quản gia Hồ, tôi là mặt sẹo!”
Thẩm Đại Vĩ xem xét vết sẹo bắt mắt trên mặt mặt sẹo Ngô Tranh, dọa đến hãi hùng khiếp vía.
Cái này sẹo đã lành lại, da thịt nhìn còn lật ra bên ngoài, giống con ngô công. Không khó tưởng tượng, một đao kia chém vào sâu bao nhiêu.
Mặt sẹo Ngô Tranh nghe xong, đưa điện thoại di động trả lại cho Thẩm Đại Vĩ, nói: “Mới vừa cùng quản gia Hồ xác nhận qua. Nhưng mà, Ngũ Tộc Thôn chúng tôi cấm nghiêm, không cho người ngoài đi vào. Ông liền ở chỗ này chờ lấy đi, để nhân viên của ông đem rau quả gỡ tới cửa là được.”
“Ai! Hiểu rồi ạ.” Thẩm Đại Vĩ biểu lộ một mặt hậm hực.
Tà Y kia nói rõ để Thẩm Đại Vĩ đem hai người thủ hạ của anh tôi mang vào Ngũ Tộc Thôn. Nhưng làm sao tưởng tượng nổi, Ngũ Tộc Thôn cấm nghiêm, không cho người ngoài tiến vào.
Thẩm Đại Vĩ liền nói với hai người thủ hạ: “Các người một hồi nữa giúp đỡ đem hàng tháo xuống đi!’
Hai người đáp: “Vâng, ông chủ!”
Ngô Tranh nháy mắt một cái, một tên thủ hạ lên xe đi, đem xe lái vào Ngũ Tộc Thôn.
Đến quảng trường rộng lớn xong, lái xe lập tức nhảy xuống xe, nói với người dỡ hàng: “Này! Ngay ở chỗ này dỡ hàng đi!”
Hai người trên xe liếc mắt nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng nhảy xuống xe.
Bắt đầu đem từng rương từng rương hoa quả cùng rau củ, bắt đầu vận chuyển xuống.
Liền nghe mặt sẹo Ngô Tranh đột nhiên hô câu: “Bắt bọn bọ lại!”
Bảo vệ đã sớm đứng ở bên cạnh, cùng nhau lao đến chỗ hai người.
Hai người kia không nghĩ tới mặt sẹo Ngô Tranh đã biết được thân phận của bọn hắn, quơ lấy thùng giấy, liền đập tới bảo tiêu.
Lúc này, Nông Tuyền cùng Trọng Ảnh đã nghe hỏi chạy tới.
Mặt sẹo Ngô Tranh cùng quản gia Hồ nói đúng ám ngữ, ý là người có lai lịch không rõ, để quản gia Hồ lập tức gọi người tới.
Quản gia Hồ lập tức thông báo cho Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn ngay lập tức thông báo cho Nông Tuyền cùng Trọng Ảnh. Anh ta mang theo Tiết Ân sau đó chạy tới.
Mặt sẹo Ngô Tranh sở dĩ trở thành tâm phúc của Tần Thất gia, không chỉ có bởi vì mặt sẹo can đảm hơn người, càng bởi vì Ngô Tranh tâm tư cẩn thận. Cho nên, Triệu Hùng mới có thể để mặt sẹo Ngô Tranh làm tổng bảo tiêu của Ngũ Tộc Thôn. Cùng loại với tổng hộ viện cổ đại.
Lúc Thẩm Đại Vĩ giới thiệu hai người tùy thân mang đến là nhân viên dưới tay của ông ta, mặt sẹo Ngô Tranh có chú ý tới, ở dưới miệng hai người này, có một tầng vết chai.
Đây là ấn ký đặc thù người luyện võ lâu dài cầm đao, mới có thể lưu lại. Mặt khác, cánh tay hai người mặc dù đen nhánh, lại không thô ráp.
Nếu là công nhân thường xuyên làm việc bốc xếp, hai cánh tay hoặc là có dấu vết của găng tay. Hoặc là không mang găng tay, sẽ có vết tích gió phơi.
Thân phận của hai người đưa tới hoài nghi cho mặt sẹo Ngô Tranh, lại thêm Thẩm Đại Vĩ bởi vì người nhà nhận áp chế của Tà Y. Bản thân lại chịu độc dược, lộ ra một dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Đây càng để xác định mặt sẹo Ngô Tranh, sự tình có kỳ quặc.
Nhưng mà, ở trong điện thoại, quản gia Hồ đã xác nhận Thẩm Đại Vĩ là cái ông chủ bán buôn.
Mặt sẹo Ngô Tranh phỏng đoán, hai thủ hạ cái này của Thẩm Đại Vĩ, hẳn không phải là nhân viên chân chính của ông ta mới đúng. Mới cố ý để hai người tiến vào Ngũ Tộc Thôn, dự định bắt rùa trong hũ.
Hai người này là cao thủ, mặc dù ở Địa Bảng xếp hạng không cao. Nhưng đánh giết cùng bảo tiêu Cửu đường vẫn là có thể.
Cũng may, Cửu đường người đông thế mạnh, đả thương hai người này.
Nông Tuyền quát chói tai một tiếng, nói: “Tránh hết ra, để tôi đây tới!”
Thẩm Đại Vĩ thấy bên trong đánh nhau, quay người liền muốn chạy, bị huynh đệ Cửu đường bắt được.
Thẩm Đại Vĩ cầu xin tha thứ nói: “Chuyện không liên quan đến tôi! Chuyện không liên quan đến tôi!”
Hai tên bảo tiêu làm sao còn có thể nghe vào Thẩm Đại Vĩ giải thích, đem hai tay ông ta bẻ ra sau lưng quay áp lấy ông ta tiến vào Ngũ Tộc Thôn.
Hai người thủ hạ Tà Y, thấy thân hãm trùng vây, trước mặt hán tử cao lớn thô kệch này, trên thân càng là lộ ra một cỗ khí tức cường đại.
Hai người hít vào một ngụm khí lạnh!
Cao thủ Thiên Bảng?
Một người lấy tay vào túi, giơ lên một đồ vật ở trạng thái bụi khí, ném tới Nông Tuyền.
Nông Tuyền vội vàng nín hơi, thân thể nhảy lên phía trước, một cái toản quyền đánh tới đối thủ.
“Tất cả mọi người tản ra một chút!” Trọng Ảnh hô xong, vội vàng đóng chặt hô hấp.
Một vài bảo tiêu phản ứng tương đối chậm, hít vào một chút ít bụi, đầu có chút chóng mặt. Nghe được tiếng la của Trọng Ảnh, lui về phía sau một chút, hít thở mấy ngụm không khí mới mẻ, mới chuyển biến tốt đẹp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!