Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Thức ăn em đã đem về rồi, nếu như anh không đi kiểm tra một chút, em cũng không yên tâm!"
"Nhưng chó ăn cũng không sao mà, chẳng lẽ người ăn vào sẽ trúng độc sao?"
Lý Thanh Tịnh đẩy Triệu Hùng, nói: "Sao anh nói nhảm nhiều như vậy, bảo anh đi kiểm tra thì anh cứ đi kiểm tra đi."
Bất đắc dĩ, Triệu Hùng đành phải đóng gói thức ăn kỹ càng một lần nữa, rồi xách theo những thứ này ra ngoài.
Sau khi lái xe tới đến phòng khám của Hoa Di, Triệu Hùng thấy Hoa Di đang khám bệnh cho bệnh nhân, thì ngồi yên một bên không quấy rầy cô ấy.
Hoa Di nói với Triệu Hùng: "Em chờ một chút nha, chỗ của chị còn một bệnh nhân nữa."
"Chị Hoa, chị cứ làm việc của chị đi!"
Triệu Hùng ngồi một bên trên ghế, liếc nhìn điện thoại.
Vốn dĩ là muốn gọi điện thoại cho Vân Nhã, cũng đã bấm số điện thoại của Vân Nhã ra rồi. Nhưng mà suy nghĩ, cuối cùng vẫn coi như thôi.
Hai mươi phút sau, Hoa Di đuổi bệnh nhân cuối cùng đi, vừa bên rửa tay, vừa hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, em đến tìm chị là muốn hẹn chị ăn cơm hả? Nhưng xách theo thức ăn đóng gói làm gì?"
Vào thời gian này, khoảng năm giờ chiều, đúng là đã đến giờ ăn cơm tối.
Mặt Triệu Hùng lộ nụ cười xấu hổ, nói: "Là muốn mời chị ăn cơm. Nhưng mà, trước tiên cần phải làm phiền chị Hoa một chuyện."
"Chuyện gì?" Hoa Di lau lau tay, hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng chỉ vào thức ăn đóng gói ở một bên nói: "Chị Hoa, chị giúp em kiểm tra một chút, trong thức ăn này có độc hay không?"
"Trong thức ăn có độc?" Hoa Di giật mình.
Triệu Hùng cười giải thích: "Em không chắc chắn trong thức ăn có độc hay không, mới muốn bảo chị giúp em kiểm tra một chút. Chị là chuyên gia trong lĩnh vực này, lại có các dụng cụ và thiết bị chuyên nghiệp."
"Em muốn làm gì đây?" Hoa Di không hiểu hỏi.
Thế là, Triệu Hùng kể lại những chuyện hôm nay đi "Lộc Phong Phú Quốc" đã trải qua cho Hoa Di nghe
Sau khi Hoa Di nghe xong, cầm lấy thức ăn đóng gói trên bàn, nói với Triệu Hùng: "Em ở đây chờ chị một chút, chị đi kiểm tra một chút."
Nói là chờ một lát, Triệu Hùng phải đợi chừng một tiếng đồng hồ mới thấy sắc mặt Hoa Di nghiêm trọng đi ra.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hoa Di, trong lòng Triệu Hùng ẩn ẩn có một loại cảm giác không ổn.
"Chị Hoa, sao rồi?" Triệu Hùng hỏi.
Hoa Di nói: "Trong thức ăn này có độc!"
"Cái gì?" Triệu Hùng nghe vậy giật nảy cả mình, nói: "Không thể nào! Trước đó, em đã đem những thứ này cho chó em nuôi ăn rồi, những con chó kia cũng không có dấu hiệu trúng độc mà!"
Hoa Di ngồi xuống, nói với Triệu Hùng: "Trước tiên em đừng kích động, từ từ chị sẽ nói cho em nghe. Thật ra, loại độc này tên là Tán Công Tán, là một loại bột không màu, không mùi. Có thể tan trong nước và các cũng có thể tan trong thức ăn. Sau khi vô tình ăn phải, sẽ không gây hại gì cho người bình thường, ngược lại sẽ nó sẽ có tác dụng nhuận tràng. Nhưng là đối với người luyện võ, nó sẽ là một thứ trí mạng, sẽ khiến nội lực tiêu tan hết. Nói cách khác, đối với người không luyện công phu, là không có hiệu quả, nhưng đối với luyện người nội công, là một thứ trí mạng."
Hoa Di nói: "Cũng may là các em không ăn những thứ vật. Nếu không, em và Văn Sơn còn có Nông Tuyền đều sẽ tiêu đời."
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, cảm giác lưng phát lạnh, da đầu tê rần!
Không ngờ, trên thế giới này còn có thứ tà ác như vậy.
Nếu không phải Vân Nhã lật bàn ngay lúc đó, hất hết thức ăn trên bàn xuống đất. Nếu không, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn còn có Nông Tuyền, căn bản không thể nào tránh khỏi, nhất định sẽ trúng độc của Tán Công Tán.
Triệu Hùng nắm chặt tay Hoa Di, kinh hãi hỏi: "Chị Hoa, chuyện này là thật sao?"
"Sao vậy, ngay cả lời của chị Hoa em nói cũng không tin à? Hay là em bắt đầu nghi ngờ y thuật của chị Hoa em?"
"Không, em không phải có ý này!" Triệu Hùng buông tay Hoa Di ra, nói: "Là em sợ trách lầm người khác!"
"Sẽ không trách lầm." Hoa Di nói: "Có thể nói chắc chắn, không phải bà chủ của nhà hàng đó muốn hại bọn em, thì chính là cái cô gái họ Yến kia muốn hại em? Nếu không, bọn họ không thể nào trộn Tán Công Tán vào trong thức ăn."
Vậy sau này, có cách nào có thể phòng ngừa Tán Công Tán này không?" Triệu Hùng cảm thấy hoảng sợ.
Nếu thật sự vô tình ăn nhầm Tán Công Tán, như vậy một thân tu vi anh vất vả lắm mới luyện được này, sẽ tan thành bọt nước. Có thể nói, đối với Triệu Hùng mà nói, đây là một đả kích mang tính hủy diệt.
Hoa Di lấy từ trong túi áo ra mấy cái ống nghiệm nhỏ, giống như những lọ đựng thuốc nhỏ mắt.
"Đây là thuốc nước chị điều chế, em chỉ cần nhỏ vào thức ăn vài giọt, nhìn xem nó đổi màu không là được. Nếu như thức ăn có trộn lẫn Tán Công Tán, thì sẽ biến thành màu đỏ tía. Bao nhiêu đây em thể sử dụng trong một thời gian thật dài, nếu như sử dụng hết, đến chỗ chị lấy. Yên tâm đi, chỉ cần thức ăn và nước không trộn lẫn Tán Công Tán, em nhỏ vào đó, sẽ không gây hại gì đối với cơ thể.
Sau khi Triệu Hùng cẩn thận từng li từng tí cất đồ đi, gấp gáp nói với Hoa Di: "Chị Hoa, hôm khác em sẽ mời chị ăn cơm. Em cần phải lập tức phái người đi bắt bà chủ của nhà hàng và cô gái họ Yến kia. Chắc chắn bọn hắn là người của Am Cẩu, mới nghĩ ra quỷ kế như vậy để hại em.
Hoa Di "ừ!" một tiếng, thúc giục Triệu Hùng: "Mau đi đi!"
Sau khi rời khỏi phòng khám của Hoa Di, Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn, nói rõ việc này với anh ta. Bảo anh dẫn người, đi bắt bà chủ của nhà hàng ở công viên "Lộc Phong Phú Quốc".
Khi Trần Văn Sơn nghe nói trong thức ăn có Tán Công Tán, là thứ trí mạng đối với nội công của con người. Anh ta cũng bị kinh hãi ngay tại chỗ.
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, lúc này công viên đã tan làm lâu rồi."
"Vậy anh nhanh đi điều tra thêm về nội tình của bà chủ kia, nhất định phải bắt được bà ta. Tôi bảo anh em của Cửu Đường, truy nã người phụ nữ họ Yến kia trên toàn thành phố.
"Được! Tôi đi làm ngay." Trần Văn Sơn nhận mệnh lệnh.
Triệu Hùng lại gọi điện thoại cho Lan Ngọc Tâm của Cửu Đường, để bà ta huy động anh em Cửu Đường, truy nã người phụ nữ họ Yến trong và ngoài thành phố.
Nhưng Triệu Hùng không có thông tin chi tiết về Yến Tử Kiều.
Cũng may, Lý Diệu Linh lén chụp Yến Tử Kiều, gửi bức ảnh đã chụp vào điện thoại di động của Triệu Hùng.
Triệu Hùng lại gửi cho Lan Ngọc Tâm, sau khi có manh mối, trên dưới Cửu Đường trở nên bận rộn bù lu bù loa.