“Nhanh như vậy đã có kết quả rồi sao?” Triệu Hùng thật sự bội phúc tốc độ điều tra của Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn tươi cười giải thích nói: “Cậu chủ! Cái này anh cũng sẽ không biết đâu! Làm nghề thám tử như chúng tôi, nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với những kẻ buôn bán tin tức. Trong tay tôi, hiện tại đang nắm giữ thông tin của những kẻ như thế trên khắp cả nước. Có người giúp tôi làm việc, cậu cũng biết, tôi làm sao có thể trở thành thám tử số một Việt Nam chứ!”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Xem ra, không riêng gì chuyện kết giao với những ông tai to mặt lớn, những nhân vật không lộ mặt này xem ra cũng có năng lực rất lớn!”
“Đương nhiên, anh ngẫm lại một chút thử coi cuộc chiến sinh tồn trong rừng, Voi có thể ăn thịt sư tử cũng có thể ăn hổ ăn báo, nhưng một con vật duy nhất có thể đánh chết được con voi, cũng chỉ có con chuột. Những con người ở thế giới ngầm này, mạng lưới quan hệ của họ cực rộng không coi thường được.”
“Vậy thầy Toàn và nhóc Kỳ rốt cuộc bị ai bắt đi, tình hình bọn họ bây giờ thế nào rồi?” Triệu Hùng vội vã hỏi han.
“Không biết!” Trần Văn Sơn lắc đầu. Giải thích nói: “Trước mắt, tôi mới chỉ biết bọn họ bị bắt đưa đến Thành phố Long An. Nhưng ai là chủ mưu đứng đằng sau thì vẫn không điều tra ra được.”
“Thành phố Long An? Đó không phải là thành phố cấp quận trực thuộc Tỉnh Thanh Hóa sao?”
“Đúng, nó cách tỉnh Thanh Hóa khoảng tầm sáu mươi cây số, lái xe với tốc độ cao nhất thì tầm một giờ là tới.”
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Trần Văn Sơn, cậu bảo tôi chuyển hai trăm triệu vào tài khoản kia, có phải là muốn thuê bọn họ điều tra tin tức này không?”
“Đúng vậy!” Trần Văn Sơn cười nói: “Cậu chủ, hai trăm triệu này tôi cũng có thể bỏ ra. Nhưng số tiền này đối với cậu mà nói còn không bằng một sợi lông, không đáng kể. Cho nên, để cậu trả là hợp lý nhất.”
“Đi thôi, chúng ta ngay lập tức đi đến Thành phố Long An điều tra một chút!” Triệu Hùng vội vàng nói với Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn gật đầu nói: “Được!”
Triệu Hùng để Nông Tuyền ở lại khách sạn, bảo vệ Lý Thanh Tịnh, còn anh thì nhanh chóng xuất phát đi đến Thành phố Long An cùng Trần Văn Sơn.
Nông Tuyền lo lắng, gấp gáp nói: “Cậu chủ, cậu dẫn tôi đi theo với?”
“Nếu cậu đi cùng, ai ở nhà bảo vệ mợ chủ?”
“Việc này” Nông Tuyền gãi gãi đầu, cuối cùng anh ta không tình nguyện nói: “Được rồi!”
Triệu Hùng để Trần Văn Sơn quay trở về phòng thu dọn những đồ đạc cần thiết, còn anh thì dặn dò vài câu với Lý Thanh Tịnh, sau khi an bài mọi việc xong xuôi anh liền cùng với Trần Văn Sơn lên xe mau chóng lái đến Thành phố Long An.
Sau khi tới Thành phố Long An, việc đầu tiên của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đó là đi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Sau khi xong xuôi, Trần Văn Sơn nhanh chóng gọi điện cho Đinh Bát Quái, hẹn ông ta đến khách sạn gặp mặt.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.
Trần Văn Sơn nhanh chân đi đến trước cửa, nhìn qua kính mắt mèo trên cửa, thấy người đến là Đinh Bát Quái thì liền mở cửa cho anh ta vào.
Đinh Bát Quái bước vào cửa liền nhìn thấy trong phòng còn có một người đàn ông xa lạ, liền sinh ra cảnh giác, anh ta nói với Trần Văn Sơn: “Cậu Trần, người này là ai?”
“Ông yên tâm đi, là người một nhà cả.” Trần Văn Sơn nói.
Đinh Bát Quái gật gật đầu, lúc này ông ta mới nói với Trần Văn Sơn: “Người mà các cậu muốn tìm, bọn họ đã bị đưa đến An Tháp.”
“An Tháp?”
“Đúng vậy!”
Đinh Bát Quái giải thích: “An Tháp là một trong những danh lam thắng cảnh của Thành phố Long An. Gần đây nó đang được đóng cửa để sửa chữa, sau khi bọn họ đến An Tháp cũng không thấy đi ra. Cho nên bọn họ đem bố con thầy Toàn giấu ở chỗ nào tôi cũng không biết, chỉ có thể chắc rằng họ vẫn còn đang ở trong An Tháp. Thông tin mà tôi có được cũng chỉ có từng đây thôi.”
Triệu Hùng nghe xong liền hỏi; “Anh nói An Tháp có phải nó là tòa tháp nằm ở hướng đông nam Thành phố Long An phải không?”
Lúc trên đường đi đến Thành phố Long An, Triệu Hùng có nhìn thấy một tòa tháp cổ, anh cũng đặc biệt ấn tượng với tòa tháp cổ này.
Đinh Bát Quái gật đầu nói: “Đúng vậy, nó chính là tòa tháp đó đấy.”
“Bọn anh có phái người vào trong điều tra không? Bọn họ có bứt dây động rừng không?”
“Tôi đã phái người giả làm khách du lịch đi vào tham quan. Khi vừa mới đi vào, đã bị bảo vệ của An Tháp đuổi ra. Cho nên tôi cũng không biết tình huống trong An Tháp là như thế nào.”
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn nhau.
Trần Văn Sơn nói với Đinh Bát Quái: “Ông về trước đi! Nếu có việc, tôi sẽ liên hệ với ông sau.”
Đinh Bát Quái lên tiếng tạm biệt, sau đó xoay người rảo bước nhanh chóng ra khỏi phòng của hai người Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.
Đợi Đinh Bát Quái ra khỏi phòng, Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Trần Văn Sơn, xem ra, chúng ta phải tự mình đi An Tháp điều tra một chuyến mới được.”
“Khi nào thì anh muốn đi?” Trần Văn Sơn hỏi.
Triệu Hùng trầm ngâm, nói: “Trước tiên chúng ta đến An Tháp tham quan một lát, sau đó tùy cơ hành động.”
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn cũng không lập tức khỏi hành, mà hai người đợi Đinh Bát Quái rời khỏi được một lúc sau mới xuất phát đi ra khỏi khách sạn, leo lên một chiếc taxi rồi nói với tài xế: “Đưa chúng tôi đến An Tháp, cảm ơn!”
Sau khi lên taxi, Triệu Hùng cố ý gợi chuyện với tài xế: “Bác tài, An Tháp bắt đầu tu sửa vào khi nào vậy?”
“Nó tu sửa được khoảng nửa năm rồi.” Bác tài oán giận nói: “Không biết những người này làm ăn như thế nào, chỉ là tu sửa một cái tháp, mà cũng phải tốn nhiều thời gian như vậy.”
“Tòa tháp này trước đây không phải vẫn còn rất tốt sao? Sao tự nhiên lại tu sửa vậy?”
“Tôi cũng không biết! Nghe nói là có một mạnh thường quân đã quyên tặng một số tiền lớn cho tháp, muốn làm việc thiện tích đức đó mà. Trước đây cũng có rất nhiều khách du lịch muốn đến tham quan An Tháp, thắng cảnh nổi tiếng mà. Hiện tại nó đang được trùng tu, chúng tôi cũng ít chở khách đến đó hơn. Đúng rồi An Tháp vẫn còn đang được sửa chữa, hai anh còn muốn đến đó nữa không?”
“Hai chúng tôi muốn đến đó dạo một chút, đến Thành phố Long An mà không đến tham quan An Tháp thì cũng thật đáng tiếc.” Triệu Hùng nói.
Lúc xe taxi cách An Tháp khoảng chừng năm trăm mét, Triệu Hùng kêu dừng xe sau đó cùng Trần Văn Sơn bước xuống xe.
An Tháp cao khoảng ba mươi ba tầng, ở một thành phố cấp quận như Thành phố Long An, thì đây quả là một kiến trúc đồ sộ và tiêu biểu.
Bên ngoài An Tháp có một tường bao được xây xung quanh, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đi một vòng xung quanh phát hiện chỉ có cửa trước và cửa sau của tháp.
Đứng bên ngoài, hai người vẫn có thể nghe được tiếng công nhân đang nói chuyện với nhau bên trong tháp, hiển nhiên là tòa tháp này vẫn còn đang được sửa chữa.
Nhưng tòa tháp đã được tu sửa ngót nghét nửa năm.
Theo lý thuyết, với tốc độ công trình như hiện tại, tòa tháp này nên được hoàn thành việc sửa chữa từ lâu rồi, tại sao còn kéo dài đến bây giờ?
Còn nữa, Đinh Bát Quái nói sau khi bọn bắt có bắt được thầy Toàn thì đã đi tới “An Tháp”.
Triệu Hùng quan sát thấy cửa sau đã được đóng chặt, còn cửa trước đã được bảo an trấn thủ.
Anh và Trần Văn Sơn cũng không bước vào, mà hai người tìm một chỗ hẻo lánh phía đối diện lặng lẽ theo dõi động tĩnh người ra vào An Tháp.
Triệu Hùng lấy trong túi ra một bao thuốc, đưa cho Trần Văn Sơn một điếu, anh nói: “Làm một điếu chứ?”
Trần Văn Sơn “Được!” một tiếng, đưa tay nhận lấy điếu thuốc.
Khi hai người đang hút thuốc, bỗng có một chiếc Bentley màu đen đi đến An Tháp, cuối cùng nó dừng lại ở bãi đỗ xe gần đó.
Triệu Hùng tinh mắt, anh chỉ cần liếc một cái liền nhận ra, người ở bên trong chiếc xe đó đúng là Dương Hưng chứ không sai.