Triệu Hùng nhìn Triệu Trung Kiên rồi nói: “Chứng cứ phạm tội của bố cậu, là tôi đã tiết lộ cho giới truyền thông.”
Triệu Trung Kiên nghe xong liền vô cùng ngạc nhiên, vừa định tức giận thì vẻ mặt lại dịu xuống rồi nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, bố em là xứng đáng bị như vậy. Thực ra, em cũng ghét mánh khóe của bố em với xí nghiệp Lăng Công. Chỉ là em thấp cổ bé họng, căn bản không khuyên can được. Em không muốn trở thành kẻ phản bội!”
“Vậy sao?” Triệu Hùng cười lạnh một tiếng.
Triệu Trung Kiên nghiêm nghị nói: “Đương nhiên là vậy rồi! chuyện này em đã nói với bố rất nhiều lần rồi, nhưng ông ấy cứ khăng khăng như vậy, em cũng không biết làm thế nào được.”
“Thế cậu có ý nghĩ gì đối với mọi việc làm của tôi?” Triệu Hùng uống một ngụm trà rồi hỏi Triệu Trung Kiên.
Triệu Trung Kiên giả vờ cười lớn nói: “Em đã nói rồi, bố em xứng đáng với điều đó! Anh Hùng, trước đây bố em đồng ý với người khác, kết hợp với nhau đối phó anh. Bây giờ bố em phải ngồi tù, em đã có thể đảm nhậm chức chủ tịch của công ty rồi. đến lúc đó, em phải hóa bạn thành thù với anh.”
Triệu Hùng cười nói: “Cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Chuyện của bố cậu rất tồi tệ, một khi xác nhận tội danh sẽ bị tòa án niêm phong và điều tra. Đến lúc đó, tài sản của nhà cậu rất có thể sẽ bị tịch thu tất cả. Còn cậu sẽ biến thành kẻ trắng tay.”
Trên mặt Triệu Trung Kiên lộ ra vẻ kinh hãi.
Cậu ta biết những gì Triệu Hùng nói đều đúng cả, sản nghiệp trong nhà một khi bị niêm phong, cậu ta sẽ biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
“Anh Hùng, vậy anh có cách gì có thể giữ lại sản nghiệp của nhà bọn em không?” Triệu Trung Kiên gấp gáp hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng giả vờ trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Cách à, không phải là không có. Chỉ là xem cậu có bằng lòng hay không thôi.”
“Cách gì vậy ạ?”
“Tôi cho cậu một khoản tiền, cậu chuyển cổ phần mà cậu nắm giữ trong tập đoàn Tĩnh Viễn cho tôi, chuyển hết tất cả cho tôi. Mấy thứ này nằm trong tay cậu đã không còn có tác dụng gì nữa. Nhưng tôi có cách, có thể tiến hành chuyển dịch tài sản. Tất nhiên cậu cũng có thể lựa chọn từ chối. Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu, cậu rời khỏi chỗ này, sẽ gặp phải sự truy sát của người khác.”
“Lời này của anh có ý gì? Tại sao lại có người truy sát em?” Triệu Trung Kiên khó hiểu hỏi lại.
Triệu Hùng bật cười rồi nói với Triệu Trung Kiên: “Cậu biết tại sao tôi lại hẹn cậu tới đây uống trà không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì cuộc gặp mặt của chúng ta bây giờ, đang bị phía đối tác của các cậu theo dõi. Bọn họ nhất định cho rằng cậu đang cùng tôi âm mưu gì đó. Cho nên, cậu rời khỏi chỗ này, sẽ gặp nguy hiểm bị người ta truy sát. Tất nhiên, nếu cậu lựa chọn hợp tác với tôi, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền, đưa cậu ra nước ngoài. Tôi biết nhà các cậu còn có một chút sản nghiệp ở nước ngoài, dựa vào số tài sản đó hoàn toàn có thể để cho hai mẹ con cậu sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Sau khi Triệu Trung Kiên nghe xong liền nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, em rơi vào trong tay của anh, muốn chém muốn giết đều tùy anh. Nhưng muốn em bán cổ phần cho anh, nằm mơ đi!”
Theo quan điểm của Triệu Trung Kiên, việc tòa án niêm phong tài sản trong nhà là một chuyện. Còn nếu bán hết mọi cổ phần cho Triệu Hùng thì nhà bọn họ thật sự hết đường sống.
“Vậy sao?” Triệu Hùng khẽ tựa về phía sau một chút, cười nói: “Nếu như cậu đã nhất quyết như vậy, tôi cũng không còn gì để nói. Vậy thì cứ nghe theo ý của cậu đi.”
“Tàn Kiếm, lấy đồ của cậu Triệu Trung Kiên ra trả cho cậu ấy.” Triệu Hùng phân phó Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm bước tới, lấy đồ của Triệu Trung Kiên đưa cho cậu ta.
Triệu Hùng nói với Triệu Trung Kiên: “Triệu Trung Kiên, lời cảnh cáo tôi nói phía trước. Bố cậu đã ngồi tù rồi, khai thác mỏ ở thành phố Lạng Sơn mà nhà cậu đầu tư vào là một miếng thịt béo ngậy. Đừng vì tiền mà vứt bỏ cả mạng sống. Là tiền quan trọng hay là tính mạng quan trọng, cậu tự suy nghĩ cho thật kĩ đi!”
“Tàn Kiếm, tiễn khách!” Triệu Hùng nói.
Tàn Kiếm đưa tay làm một tư thế “mời” với Triệu Trung Kiên rồi nói: “Mời cậu!”
Triệu Trung Kiên giật lấy điện thoại, ví tiền và mấy thứ khác của mình rồi xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, có một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, buộc tóc đuôi ngựa ngồi ngay đối diện.
Trên tai của người phụ nữ đeo tai nghe, báo cáo với Trác Kỳ: “Anh Kỳ, lúc nãy Triệu Hùng vừa gặp mặt với cậu chủ Triệu Trung Kiên của tập đoàn Tĩnh Viễn.”
“Triệu Trung Kiên?” Trác Kỳ nghe xong vô cùng ngạc nhiên, tức giận nói: “Thảo nào tôi tìm không ta thằng nhãi này. Hóa ra cậu ta chạy đến Hải Phòng rồi.”
“Biết bọn họ gặp mặt đã nói cái gì không?”
“Không biết! Tôi làm theo dặn dò của anh, chỉ âm thầm bám theo Triệu Hùng, không dám tiến vào gần anh ta.”
Trác Kỳ phân phó cho người phụ nữ: “Đi lấy cổ phần nằm trong tay thằng nhãi này về đây. Nhà họ Triệu bọn họ vừa đầu tư vào mấy công ty khai thác mỏ ở thành phố Lạng Sơn, mấy hạng mục khai thác mỏ đó chính là một bước giàu to. Nếu như thằng nhãi này không chịu giao ra cổ phần thì giết chết cậu ta, nhớ phải làm thật gọn gàng sạch sẽ.”
“Rõ!” Người phụ nữ trả lời.
Triệu Hùng từ sớm đã phát hiện có người đang lén lút theo dõi anh.
Khỏi cần nói cũng biết nhất định là người của nhà họ Lưu ở Nha Trang. Cho nên anh mới hẹn Triệu Trung Kiên tới quán trà bên bờ sông.
Hiện nay Trác Kỳ là người phát ngôn của nhà họ Lưu ở Nha Trang. Người này là một người thông minh, nhưng người thông minh có rất nhiều lúc sẽ bị thông minh hại ngược lại.
Trác Kỳ nhất định cho rằng Triệu Trung Kiên đến đây là để làm hòa với Triệu Hùng và sẽ phải bội lại liên minh giữa bọn họ. Với phong cách làm việc của Trác Kỳ, nhất định sẽ phái người tới giết chết Triệu Trung Kiên.
Tới lúc đó, Triệu Hùng lại lần nữa ra tay cứu Triệu Trung Kiên.
Dưới sự cùng đường bí lối, Triệu Trung Kiên sẽ đem cổ phần nằm trong tay ra bán cho anh.
Có thể nói rằng đây là một cuộc đọ sức của Triệu Hùng và Trác Kỳ. Chỉ là trong chuyện này Triệu Hùng đã chiếm được ưu thế.
Triệu Hùng là một cao thủ chơi cờ, sở trường là cờ vây, cờ tướng và cờ nhảy. Tất nhiên hiểu được trong chơi cờ, trước tiên phải đánh đòn phủ đầu.
Triệu Trung Kiên bước ra khỏi quán trà, ngồi lên một chiếc xe taxi ở trước cửa quán, trực tiếp rời khỏi Hải Phòng.
Với ý thức phòng tránh nguy hiểm của cậu ta, hoàn toàn không nhận biết được rằng phía sau có người đang bám theo.
Sau khi xe taxi vào đường cao tốc, tài xế taxi trông thấy có chiếc xe bám theo sau liền nói với Triệu Trung Kiên đang ngồi ở ghế sau: “Anh này, hình như có người đang bám theo chúng ta.”
Sau khi Triệu Trung Kiên nghe vậy thì bị dọa cho sợ chết khiếp. Quay đầu nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe Cadillac SUV màu đen đang nhanh chóng đuổi theo.
“Bác tài, phiền anh lái nhanh một chút. Chỉ cần anh có thể cắt đuôi được chiếc xe phía sau, tôi thêm tiền cho anh.” Triệu Trung Kiên thúc giục tài xế taxi.
“Được thôi, anh ngồi vững nha!”