Chương 161: Quăng cô ta ra ngoài
Triệu Hùng đến “Quán bar Hoa Đế”, vì Hoàng Nguyệt Ánh nói cho anh biết, Lý Phương Nga mời Phan Ngọc Anh đến chỗ này uống rượu.
Phan Ngọc Anh còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa có trải đời. Tuy rằng, Lý Phương đã hối cải, nhưng Triệu Hùng cũng không đảm bảo được, người phụ nữ này sẽ giở thủ đoạn gì.
Triệu Hùng lo lắng Phan Ngọc Anh sẽ trúng chiêu của Lý Phương Nga, lúc này mới ăn cơm chiều xong, lấy cớ lái xe cho Trần Thiên Trung, đi tới “quán bar Hoa Đế!”?
Triệu Hùng cảm thấy hôm nay Hà Quý Nam có chút kỳ quái, mình ghét cậu ta, vậy mà cậu ta còn chủ động tươi cười chào hỏi với mình?
Mịa!
Đây là là muốn chơi trò gì? Chẳng lẽ thằng nhãi này thay đổi tính tình, trở nên tốt hơn?
Người giống Hà Quý Nam như vậy, Triệu Hùng tin chắc hắn ta là chó thì không đổi được tính ăn phân, không tin có thể thay đổi hoàn toàn, làm một cậu ấm đàng hoàng.
Hà Quý Nam thấy Triệu Hùng bỏ qua ‘biểu hiện thân thiện’ của mình, mặc dù trong lòng bực bội, nhưng không có cách nào phát tiết. Bố của hắn ta Hà Thịnh Kha đã dặn đi dặn lại cả nghìn lần trong giai đoạn này không được gây chuyện, nói ông cụ trong nhà đã lên kế hoạch rồi.
“Triệu Hùng, anh đừng quá coi trọng bản thân mình! Đừng tưởng Trần Thiên Trung che chở cho anh, anh thật sự có thể một tay che trời ở thành phố Hải Phòng?” Tuy Hà Quý Nam không có cách nào gây khó dễ với Triệu Hùng, nhưng vẫn muốn làm Triệu Hùng thấy khó chịu.
Triệu Hùng cười lạnh nói: “Hà Quý Nam, Triệu Hùng tôi làm việc, chỉ cầu không thẹn với lương tâm! Thành phố Hải Phòng rất nhiều cậu ấm nhà giàu. Cậu nhìn Thẩm Minh với Dư Tuấn Kiệt, tôi cũng rất thích bọn họ. Chỉ có không quen nhìn cậu và Hán Vân Hiển như thế.”
Hán Văn Hiển im lặng đứng ở một bên không lên tiếng, điều này khiến cho Triệu Hùng không nhịn được mà hơi nhíu mày lại. Có vẻ như sau khi trong nhà sa sút, thằng nhóc này trở nên thâm trầm hơn.
Triệu Hùng không nhịn được mà đề phòng Hán Vân Hiển, người như vậy, càng đáng sợ!
Hà Quý Nam đã ăn mệt ở chỗ Phan Ngọc Anh, đụng tới Triệu Hùng lại chọc thêm một bụng lửa giận, làm sao còn tâm tình uống rượu nữa, gọi Hán Vân Hiển: “Vân Hiển, chúng ta đi!”
Lúc Hán Vân Hiển đi ngang qua bên người Triệu Hùng, Triệu Hùng cố ý lạnh giọng nói với Hán Vân Hiển, “Hán Vân Hiển, hóa ra cậu thích làm chó cho người khác!”
Hán Vân Hiển quay đầu lại mở to đôi mắt liếc nhìn Triệu Hùng một cái, chỉ là gã ta lựa chọn tiếp tục nhịn, rời đi với Hà Quý Nam.
Nhìn bóng lưng Hạ Vân Hiển, Triệu Hùng nheo mắt lại, không ngờ Hán Văn Hiển lại có thể nhịn xuống được. Xem ra, thằng nhóc này quả thực tiến bộ hơn so với trước đây không ít.
Triệu Hùng nhớ có một câu ngạn ngữ nổi tiếng: chó càng ít sửa, thường thường cắn người càng đau!
Triệu Hùng ngồi xuống bên cạnh Phan Ngọc Anh, hỏi: “Sao các cô lại chạy tới đây uống rượu?”
Lý Phương Nga vẫn rất e ngại Triệu Hùng, nhất là khi thấy Triệu Hùng làm Hà Quý Nam mất mặt, nhưng Hà Quý Nam ngay cảm cái rắm cũng không dám thả, đã xám xịt bỏ đi rồi. Điều này càng làm cho cô ta tin chắc rằng, Triệu Hùng không phải người đơn giản.
Lý Phương Nga mỉm cười cười nói: “A! Là tôi mời Ngọc Anh đến uống rượu đó.”
Triệu Hùng nói: “Lý Phương Nga, nếu sau này cô với Phan Ngọc Anh nổi tiếng, đã là nhân vật công chúng, nhất định phải cẩn thận khi đi ra ngoài. Nếu hôm nay tôi không đến, các cô đã gặp rắc rối lớn rồi.”
Điền Thúy Linh bực bội khi Triệu Hùng vừa đến đã làm cho hai cậu ấm nhà giàu Hà Quý Nam và Hán Văn Hiển nổi giận mà bỏ đi. Lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sao mà Ngọc Anh nhà chúng tôi ở đâu, anh liền đi chỗ đó? Tôi nói cho anh biết, anh không cần cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Một người đàn ông đã kết hôn như anh, còn muốn ăn trong bát nhìn trong bồn hả.”
Sau khi Triệu Hùng nghe xong Điền Thúy Linh nói, không nhịn được cau mày lại. Cô gái tên Điền Thúy Linh này, nhìn như có hiểu lầm rất lớn với mình nha!
Triệu Hùng hâm dọa Điền Thúy Linh: “Cô bé, nếu cô lại không lễ phép với tôi như vậy nữa, tin hay không tôi làm cho người trong quán bar, quăng cô ra ngoài!”
“Hừ! Quán bar do người nhà anh mở à? Anh nói như thế nào liền như thế đấy.” Điền Thúy Linh trừng đôi mắt to, đối chọi gay gắt với Triệu Hùng.
Triệu Hùng vẫy tay ba cái, gọi bồi bàn của quán bar đến, chỉ vào Điền Thúy Linh nói: “Đem con nhỏ kia quăng ra ngoài cho tôi!”
Tuy nhân viên của “quán bar Hoa Đế” không biết Triệu Hùng là ông chủ sau màn, nhưng chị chủ Nguyệt Ánh đối với Triệu Hùng rất lễ phép. Hơn nữa, nghe nói Triệu Hùng cổ phần trong quán bar, coi như ông chủ của bọn họ. Bây giờ Triệu Hùng muốn quăng Điền Thúy Linh ra ngoài, nào dám không nghe lời của anh. Tên bồi bàn kia trực tiếp nắm áo của Điền Thúy Linh, lôi cô ta ra ngoài.
Phan Ngọc Anh không ngờ, bồi bàn lại nghe lời Triệu Hùng, ném bạn cùng phòng Điền Thúy Linh của mình ra ngoài. Vội vàng mềm giọng với Triệu Hùng: “Anh Hùng, Điền Thúy Linh là bạn tốt của tôi, nếu cô ấy có xúc phạm anh, tôi xin lỗi mong anh thứ lỗi.”
“Ngọc Anh, tôi chỉ là cho con bé Điền Thúy Linh kia một chút giáo huấn. Đỡ phải cho cô ấy không coi ai ra gì, không biết trời cao đất rộng. Yên tâm đi, tôi sẽ không làm cô ta bị thương.”
“Nhưng…”
Phan Ngọc Anh nói còn chưa nói xong, đã bị Triệu Hùng đánh gãy.
Triệu Hùng vỗ vai Phan Ngọc Anh, an ủi cô ấy: “Cô còn không tin tôi sao? Đến, uống với tôi vài ly.”
Tuy trong lòng Phan Ngọc Anh rất muốn an ủi Điền Thúy Linh, chỉ là cô ở chung với Triệu Hùng lâu như vậy, tin chắc là anh sẽ không làm gì khiến cho Điền Thúy Linh khó xử.
Sau khi Điền Thúy Linh bị ném ra khỏi quán bar, chỉ vào rượu mắng to: “Triệu Hùng, anh đồ con rùa đen khốn kiếp này! Chờ tôi bắt được anh có mưu đồ gây rối với Ngọc Anh, tôi nhất định sẽ nói cho vợ anh.”
Cô ta thử vọt vào “quán bar Hoa Đế” mấy lần, sau cùng đều bị bảo an cản lại. Tức giận mức Điền Thúy Linh trực tiếp gọi một chiếc taxi, bắt xe về trường học trước.
Điền Thúy Linh ở trên xe taxi, gửi tin nhắn cho Phan Ngọc Anh: “Ngọc Anh, tớ về trường học trước, cậu nhất định phải chú ý cái tên háo sắc Triệu Hùng kia.”
“Bọn họ không làm hại cậu chứ?” Phan Ngọc Anh lo cho an nguy của Điền Thúy Linh, gửi tin lại hỏi.
“Không có! Chỉ là cản tớ, không cho tớ vào quán bar nữa thôi. Tớ không hiểu, người trong quán bar làm sao có thể nghe lời cái tên Triệu Hùng háo sắc đó như vậy chứ?”
Phan Ngọc Anh nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ, quán bar này do nhà Triệu Hùng mở đó.”
“Xìa! Nếu anh ta có thể mở cái quán bar xa hoa như vậy, sau này Điền Thúy Linh tớ sẽ gọi anh ta là bác.”
“Phốc!…”
Phan Ngọc Anh không nhịn được cười phá lên, cô cất điện thoại đi, không nhắn tin với Điền Thúy Linh nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!