Sau khi nghe “Cá mè hoa” Vương Đức Giang nói, Triệu Hùng cười nhẹ một cái. Anh lấy trong túi ra một bao thuốc lá 45 nghìn, rút ra một điếu rồi châm lửa để hút, thở ra một làn khói mỏng bay phảng phất.
Triệu Hùng nói với Vương Đức Giang: “Ông chủ Giang, dù sao anh cũng mở sòng bạc ở đây rồi, lẽ nào không để khách thắng được sao?”
“Ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn hỏi cậu có hứng thú làm việc với chúng tôi hay không thôi?”
“Tôi không có hứng!”
Gương mặt Triệu Hùng lạnh lùng, thẳng thắn từ chối yêu cầu của Vương Đức Giang.
“Ông chủ Giang, lấy giấy ghi nợ của Ngô Quốc Lương ra đi! Tôi trả tiền giúp cậu ta!”
Vương Đức Giang lật tìm giấy tờ trong ngăn kéo, lấy giấy ghi nợ của Ngô Quốc Lương ra.
Ngô Quốc Lương gật đầu với Triệu Hùng, ngầm bảo đó chính là giấy ghi nợ của cậu ta. Triệu Hùng trả cho Vương Đức Giang số tiền cả gốc lẫn lãi mà Ngô Quốc Lương nợ gã ta.
Lúc Triệu Hùng đưa Ngô Quốc Lương rời đi, anh nghe thấy Vương Đức Giang chế nhạo nói: “Nếu để các cậu rời đi như thế này, tôi thật không còn mặt mũi nào cả. Tôi sẽ trả lại tiền cho các cậu nếu các cậu thắng tôi. Thế nào? Không phải tiền đều là của tôi sao?”
Triệu Hùng nhướng mày, nói: “Sao, muốn chơi ngang à?”
“Tôi muốn chơi ngang đấy thì sao?”
Vương Đức Giang vừa bấm nút trêи bàn, bốn người đàn ông to lớn đã đẩy cửa bước vào.
Vương Đức Giang hừ lạnh một tiếng: “Cho bọn chúng một bài học đi!”
Triệu Hùng ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm nát. Triệu Hùng chưa kịp lên tiếng thì Nông Tuyền đã xông lên rồi.
Nông Tuyền là người chỉ biết đánh nhau! Như thể đánh nhau chính là niềm hạnh phúc nhất của cậu ấy vậy.
Mấy tên to xác kia còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bọn chúng bị Nông Tuyền liên tiếp ra đòn vật ngã xuống đất.
Nông Tuyền được sinh ra với sức mạnh siêu nhiên, biệt danh “Nông phu tam Tuyền” của cậu ấy cũng không phải tự nhiên mà có. Một đấm thì ngã, hai đấm thì bị thương, ba đấm thì chết.
Không gian phòng làm việc khá nhỏ, đợi đến lúc Vương Đức Giang tỉnh ngộ ra thì đàn em của gã ta đã cuộn tròn, nằm sõng soài trêи đất rồi.
Nông Tuyền vỗ tay, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, đã giải quyết xong rồi ạ!”
Triệu Hùng gật đầu, nhìn Vương Đức Giang đang đờ đẫn, nói: “Ông chủ Giang, tốt hơn là anh nên suy nghĩ kỹ trước khi làm việc. Nếu không, ngày mai tôi không ngại đóng cửa sòng bạc của anh đâu.”
Nói xong, anh đưa Ngô Quốc Lương rời khỏi đây.
Sau khi Triệu Hùng rời đi, Vương Đức Giang gọi điện thoại cho đại ca “Văn Báo”. Nhà họ Văn có ba anh em, Văn Báo là em út.
Khi Văn Báo nghe Vương Đức Giang nói xong, hắn ta sửng sốt, nói: “Lão Giang, nhanh chóng kiểm tra thông tin của người này cho tôi. Người có khả năng đóng cửa sòng bạc của chúng ta, thế lực này chúng ta tuyệt đối không được động vào.”
“Anh Báo! Chúng ta không tìm người đối phó cậu ta sao?”
“Đối phó cái đầu cậu. Cậu không biết bây giờ đánh nhau sẽ nguy hiểm thế nào sao? Tôi dự định sẽ đóng cửa sòng bạc, sau đó kinh doanh cái khác. Mau đi kiểm tra cho tôi!” Văn Báo vô cùng tức giận, tắt luôn điện thoại.
Ra khỏi sòng bạc, ánh mắt Ngô Quốc Lương nhìn Nông Tuyền giống như nhìn quái vật vậy. Vừa rồi cậu ta thấy Nông Tuyền chỉ dùng vài cú đấm đã khiến cho mấy tên kia lăn ra đất cả rồi.
Trước đây Ngô Quốc Lương đã từng gặp Nông Tuyền rồi. Lý Thanh Tịnh luôn mắng Triệu Hùng là thích chơi với “tên ngốc”, nhưng cô không ngờ rằng “tên ngốc” này lại có sức mạnh lợi hại như vậy.
Triệu Hùng nói với Ngô Quốc Lương: “Quốc Lương, chuyện về sòng bạc, cậu đừng nói với vợ tôi. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu rồi! Anh Hùng, cảm ơn anh nhiều.”
“Không cần cảm ơn tôi đâu. Sau này cậu cứ chăm chỉ làm việc là được rồi. À đúng rồi, cậu có thông tin liên lạc của những nhân viên khác không? Nói với họ là nếu quay lại làm việc sẽ tăng thêm 10% lương.”
“Có ạ! Anh Hùng, chuyện này anh cứ giao cho tôi.”
Triệu Hùng vỗ vỗ vai Ngô Quốc Lương, vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, ngày mai nhớ đưa bọn họ đến công ty đúng giờ nhé!”
Trong vòng chưa đầy một ngày, gần như đã kêu gọi được tất cả nhân viên của công ty Thiết kế bao bì Dao Châu quay lại làm việc. Đến Triệu Hùng còn tự khâm phục bản thân mình. Triệu Hùng nhìn đồng hồ, thầm kêu: “Thôi chết rồi! Quên đón con gái ở trường mẫu giáo rồi.”
Triệu Hùng quay sang nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu tự về nhé! Tôi đến trường mẫu giáo đón Dao Châu đã.”
Nông Tuyền chưa kịp đồng ý, Triệu Hùng đã nhảy lên xe, đạp ga, phóng nhanh về phía nhà trẻ.
Trêи đường đến trường mẫu giáo, Triệu Hùng vừa lái xe vừa gọi điện cho cô giáo Lâm Thảo.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Thảo nói: “Anh Hùng, sao điện thoại của anh mãi không gọi được vậy.”
Lúc đó Triệu Hùng mới biết điện thoại ở sòng bạc dưới lòng đất không có tín hiệu. Muốn gọi điện thì phải dùng điện thoại cố định mới được.
“Cô giáo Lâm Thảo, vừa rồi tôi có chút chuyện. À đúng rồi, cô còn ở trường mẫu giáo chứ?”
“Chúng tôi đã tan làm rồi. Dao Châu đang ở chỗ tôi, anh không phải lo lắng đâu. Tôi đưa Dao Châu đi ăn bánh mì kẹp thịt ở KFC Vịnh Thanh Hà.”
“Tôi sẽ đến đó ngay.”
Sau khi cúp máy, Triệu Hùng lái thẳng xe đến Vịnh Thanh Hà.
Ở KFC, Lâm Thảo thấy Dao Châu cả ngày không vui, liền hỏi: “Dao Châu, cô đã mời con đi ăn KFC rồi, sao con vẫn không vui thế?”
Mắt Dao Châu rưng rưng, trả lời cô giáo: “Cô à, con đang lo lắng cho mẹ.”
“Mẹ con bị sao vậy?”
“Mẹ con bị bệnh phải đi bệnh viện ạ!”
Lâm Thảo “Ôi!” một tiếng, sau đó lại hỏi: “Mà này Dao Châu, lần trước sao con lại phải chuyển trường mẫu giáo thế?”
“Công ty của mẹ con bị phá sản. Vì vậy, bố con muốn chuyển con đến một trường mẫu giáo rẻ hơn.”
“Vậy bố con làm nghề gì?”
“Trước đây bố chỉ ở nhà thôi, giờ bố làm tài xế cho một ông chủ.”
Lâm Thảo cho rằng Triệu Hùng là một người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nhưng cô không ngờ anh lại là một người đàn ông ăn bám vợ.
Triệu Hùng dừng xe, thở hổn hển chạy đến KFC. Lâm Thảo ra hiệu với Triệu Hùng là cô và Dao Châu đang ở bên này.
Triệu Hùng tiến đến, thấy con gái mình đã ăn xong. Anh hỏi Lâm Thảo: “Cô giáo Lâm Thảo, hết bao nhiêu thế? Tôi trả cho cô.”
Anh sờ sờ người mình hồi lâu cũng không tìm thấy một xu nào, ngượng ngùng nói với Lâm Thảo: “Tôi quên mang ví rồi! Để tôi chuyển khoản cho cô nhé. Sau đó anh chuyển 35 triệu cho Lâm Thảo.
“Anh Hùng, tôi chỉ mời Dao Châu ăn hamburger thôi mà. Anh lại chuyển nhiều tiền cho tôi như vậy làm gì?”
“Trong đó có 27 triệu 300 nghìn là tiền học của Dao Châu, số tiền còn lại là tôi cảm ơn cô.” Nói xong, anh bế Dao Châu lên, nhẹ nhàng nói với cô bé: “Dao Châu, tạm biệt cô giáo Lâm Thảo đi.”
Dao Châu vẫy tay với Lâm Thảo: “Cô giáo Lâm Thảo, bye bye!”
“Bye bye!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!