Sau khi về tới quận Đông Quan, Tiết Ân và Kim Châu nhìn thấy Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đưa Chu Luyến về thì đều vô cùng ngạc nhiên.
Hi hôm nay, Triệu Hùng với Trần Văn Sơn toàn đi sớm về muộn, hành tung kì bí, thì ra là đã làm được một chuyện lớn một cách âm thầm.
Trần Văn Sơn nói với Tiết Ân: “Tiết Ân, Lục Tiểu Xuyên đã bị chúng tôi phong bế hết các huyệt đạo, nhưng nội lực anh ta thâm hậu, cần bốn tiếng lại phong bế lại một lần, chuyện này giao cho cậu nhé! Nếu như anh ta có hành động gì bất thường, có thể uống máu của anh ta.”
Trần Văn Sơn cố ý hù dọa Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên nghe thấy thế thì tái mặt, không kìm được mà nghĩ tới chuyện ở nhà họ Lưu hôm đó, Tiết Ân uống xong máu thì công phu tăng cao. Vừa nghe tới chuyện anh ta sẽ uống máu mình, chuyện này còn khó chịu hơn bị giết.
“Hừ! Trần Văn Sơn, tôi đã rơi vào tay của các người, muốn giết muốn chém thì cứ tuỳ. Nhưng nếu để tên này uống máu tôi, tôi làm ma cũng không tha cho anh đâu!”
“Những chuyện khốn nạn mà anh từng làm nhiều không đếm xuể. Có xuống mười tám tầng địa ngục cũng chưa đủ, có làm quỷ cũng không được làm đâu.” Trần Văn Sơn lạnh lùng.
Tiết Ân đi lên, nhìn Lục Tiểu Xuyên, khi Lục Tiểu Xuyên ở nhà họ Lưu đã từng dùng đao làm anh ta bị thương. Thế nên Tiết Ân tát thẳng lên mặt Lục Tiểu Xuyên đánh “bốp” một tiếng.
“Mẹ nó chứ! Chết tới nơi rồi mà còn cứng mồm, làm ông đây bực lên thì mày chả còn giọt máu nào nữa đâu!” Nói xong, anh ta nhấc Lục Tiểu Xuyên lên như nhấc một con gà.
“Tiểu Sơn, sao cậu không giết Lục Tiểu Xuyên?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn nói: “Tôi muốn đưa Lục Tiểu Xuyên tới Hải Phòng, để Vân Dao tự xử lí anh ta. Nếu không, Lục Tiểu Xuyên sẽ mãi là bóng đen trong lòng cô ấy.”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Lục Tiểu Xuyên bị bắt, nhà họ Lưu chắc chắn sẽ giăng lưới bắt chúng ta. Chúng ta không thể ở đây thêm nữa, bắt buộc phải rời khỏi đây ngay lập tức mới được.”
“Bao giờ đi?” Kim Chu hỏi.
Triệu Hùng nói: “Tôi gọi điện thoại cho nhà họ Mã cái đã, để anh ấy giúp chúng ta đặt một chiếc máy bay.”
Gọi điện thoại xong, Triệu Hùng nói: “Sớm nhất cũng phải là bốn giờ sáng mai mới đi được. Mọi người tranh thủ thời gian đi, nửa đêm chúng ta rời khỏi đây. Mọi người trốn ở đây, nhất định không được ra ngoài. Nhà họ Mã đã sắp xếp xe đón chúng ta rồi, chốc nữa tôi phải ra ngoài làm chút chuyện, muộn nhất là mười hai giờ về.”
Trần Văn Sơn lo lắng sự an toàn của Triệu Hùng, hỏi: “Cậu chủ, anh định đi làm gì thế?”
“Sơn, cậu còn nhớ Phan Ngọc Anh không?”
“Nhớ chứ! Trước kia cô ấy còn là gia sư của Dao Châu không phải sao? Sau đó còn được anh đưa lên làm minh tinh nữa.” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Ngọc Anh bị một tên nhà giàu bám theo. Mà tên nhà giàu này có liên quan tới tập đoàn Giang Thành! Chuyện này tôi phải đích thân đi điều tra!”
“Hay là tôi đi với anh?”
“Không! Người đông dễ lộ mục tiêu!” Triệu Hùng vỗ vai Trần Văn Sơn, cười nói: “Đừng quên rằng tôi đã sớm không phải là Hào ở nhà họ Ngô của ngày xưa rồi!”
“Phải chú ý an toàn!” Trần Văn Sơn dặn dò.
“Yên tâm đi!”
Triệu Hùng vẫy tay với Trần Văn Sơn và Kim Châu, lại đi ra ngoài.
“Khách sạn Vân Trang!”
Từ Phú Quý tới để bàn hạng mục, hẹn ở khách sạn Vân Trang.
Trong phòng, Từ Phú Quý nói với thư kí: “Hôm nay cô Ngọc Anh có phải quay phim không?”
Thư kí trả lời: “Hôm nay cô ấy đã quay hết phần của mình rồi.”
“Vậy thì cô đã thông báo cho đoàn phim thay cô ấy chưa?”
“Tôi hẹn rồi, nhưng….”
“Nhưng làm sao cơ?”
“Nhưng đã bị chị Hoa đó từ chối rồi.”
“Cái gì?” Từ Phú Quý tức giận quát.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng “đinh!”
Thư kí vội đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy là nhân viên phục vụ thì bèn mở cửa ra.
Cô ta vừa định mở miệng thì đã bị Triệu Hùng ra tay ấn vào huyệt câm, sau đó phong bế các huyệt trên người, đứng ở chỗ cũ không động đậy được.
Từ Phú Quý ngồi ở trên sô pha, đang hút thuốc lá, nói với thư kí: “Ai đó?”
Chỉ nghe thấy tiếng “Cạch” vang lên từ ngoài cửa, cửa đã đóng lại.
Triệu Hùng từ tốn đi về phía Từ Phú Quý.
Từ Phú Quý liếc ra ngoài cửa một cái, thấy thư kí đứng im không động đậy, một nhân viên phục vụ trông cao ráo, ánh mắt sắc bén đi về phía ông ta.
Từ trên người nhân viên phục vụ này, Từ Phú Quý cảm nhận được khí thế đáng sợ.
Ông ta lăn lộn nhiều năm trên thương trường, đã có một con mắt quan sát tinh tường từ lâu.
“Cậu là ai?” Từ Phú Quý nhìn Triệu Hùng chằm chằm, hỏi.
Triệu Hùng không trả lời, ngồi xuống bên cạnh Từ Phú Quý, thấy hộp thuốc là “cổ quốc” trên bàn, đúng là hàng giả.
Anh rút một điếu thuốc ra, châm lên rồi bắt đầu hút.
“Từ Phú Quý phải không?” Triệu Hùng phun ra một làn khói.
“Khụ khụ khụ!...”
Từ Phú Quý ho kịch liệt.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Từ Phú Quý dù sao cũng là người có thân phận lớn, chỉ một chốc sau đã bình tĩnh lại.
Người trước mặt ông ta, thân thủ cao, có thể tới được phòng mình dưới sự canh ngặt của đám vệ sĩ, vả lại còn khiến thư kí đứng im ngoài kia, chắc chắn là một cao thủ.
Triệu Hùng cười lạnh lùng: “Ông không cần biết tôi là ai? Tôi tới đây, có hai chuyện muốn cảnh cáo ông.”
“Thứ nhất, sau này không được dòm ngó Phan Ngọc Anh, nếu không tôi sẽ khiến ông phải gặp ác mộng mỗi ngày.”
“Thứ hai, anh rể của ông là Triệu Hồng Thâm ở tập đoàn Hải Phòng nhỉ? Mọi giao dịch tiền bạc lớn giữa hai người, ông từng giúp ông ta giao dịch phi pháp, còn về việc làm gì à? Ông kinh doanh vào sòng bài, đầu tư bất động sản, giải trí. Qua những thủ đoạn này để rửa tiền cho Triệu Hồng Thâm đúng không?”
Từ Phú Quý trợn trừng mắt, lắp bắp hỏi: “Sao…sao cậu biết?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!