Lão ăn mày vừa nghe, hai mắt trừng to, nói: "Còn làm sắc mặt khó coi, cũng do thằng nhóc Tiết Ân gặp được tôi, nếu không chết như thế nào cũng không biết."
Triệu Hùng nghe vậy sửng sốt, vội vàng hỏi lão ăn mày: "Ông cụ Đường, Tiết Ân rốt cuộc anh ta bị cái gì?"
Tiết Ân cho biết: "Căn bệnh kỳ lạ của tôi trước giờ vẫn không khỏi được, khi ở nhà họ Lưu, bởi vì không có huyết tương, tôi đã hút không ít máu người, kết quả nội lực trong cơ thể bị rối loạn. Tuy rằng nhất thời có thể kích thích triệt để tiềm năng trong cơ thể, nhưng cũng tương đương với vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tổn thương đến kinh mạch cơ thể. Nếu không phải ông Mã ra tay cứu tôi, sợ là tôi đã tẩu hỏa nhập hoa hoặc thân tàn ma dại rồi."
Lão ăn mày đứng một bên, nói: "Tình trạng của Tiết Ân đúng là kỳ lạ, sau khi cậu ta uống máu, sẽ khiến năng lực tiềm ẩn trong cơ thể được bộc phát ra. Nhưng sau khi uống máu, giống như là thấu chi sức khỏe vậy. Chí ít phải dưỡng sức trong nửa tháng. Đúng rồi, các người vẫn phải chuẩn bị cho cậu ta ít huyết tương, tôi chỉ giúp cậu ta lưu thông kinh mạch, nhưng suy cho cùng tôi không phải là bác sĩ, không thể trị được căn bệnh quái lạ này của cậu ta. "
“Chuyện này dễ làm thôi, bây giờ tôi sẽ gọi điện ngay cho chú Mã.” Triệu Hùng nói.
Triệu Hùng cầm điện thoại lên rồi bấm ngay số của Mã Thời Sinh. Anh nói với Mã Thời Sinh, bảo ông ta giúp Tiết Ân lấy chút huyết tương.
Mấy chuyện lấy huyết tương đối với Mã Thời Sinh mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng hỏi lão ăn mày: "Ông Đường, Tiết Ân sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
"Chắc là không. Cậu ấy chỉ là thiếu chút huyết tương thôi, vẫn phải hút máu người. Nếu nó xảy ra với người bình thường, bị đám truyền thông phanh phui trước mặt dân chúng, sợ là sẽ rất phiền phức. Ngoài ra, sau khi anh ta uống máu người, tuy rằng trong một thời gian ngắn sẽ kích thích tiềm năng võ công trong cơ thể, nhưng thời gian dài thì khó mà phân biệt được là lợi hay là hại."
Sau khi Trần Văn Sơn chứng kiến cảnh tượng uống máu cuồng bạo, quả thực vô cùng kinh sợ.
Lúc đó, có một thành viên của câu lạc bộ đua xe Phong Nam bị Tiết Ân ngộ thương.
Tiết Ân nghe xong, cảm thấy hổ thẹn. Đây vốn dĩ không phải là chuyện anh ta mong muốn, nhưng anh ta lại không thể khống chế được năng lượng cuồng bạo trong cơ thể mình.
"Anh Hùng, tôi xin lỗi! Tôi vô tình khiến anh em của CLB Phong Nam bị thương, anh giúp tôi thay mặt xin lỗi cậu ấy được không?"
"Yên tâm đi! Tôi sẽ giải quyết chuyện này." Triệu Hùng gật đầu.
Lão ăn mày nói: "Hôm nay tôi gọi các người đến đây, là muốn nói với các người một bí mật lớn liên quan đến nhà họ Lưu."
Khi nghe nói đến bí mật nhà họ Lưu, mấy người Triệu Hùng liền phấn khởi.
Triệu Hùng vội hỏi lão ăn mày: "Ông Đường, ông biết được bí mật nhà họ Lưu sao?"
Lão ăn mày nói: "Gia chủ nhà họ Lưu Hồng Nguyên, ông ta đã không còn là người đàn ông bình thường nữa rồi.!"
Triệu Hùng trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin hỏi: "Ông nói gia chủ nhà họ Lưu trở thành thái giám sao? Sao có thể chứ? Lưu Văn Nhân, Lưu Hải Yến còn có Lưu Vũ Tiến, không phải đều là con của ông ta? Nếu ông ta là thái giám, làm sao ông ta có con cái được chứ?"
Bà lão Nhan Tú đang ngồi trên ghế sô pha nói: "Sao mà không thể chứ? Lẽ nào các người không phát hiện, Lưu Hồng Nguyên đó không có râu sao? Ngoài ra, công phu mà ông ta luyện là Tuyệt Dương Công, muốn luyện công này thì phải tự thiến trước. Càng huống hồ, thân phận thật sự của nhà họ Lưu, cậu hiểu rõ hơn ai hết mà. Bọn họ vốn dĩ chính là thái giám đại nội, bây giờ vì muốn luyện công mà biến thành thái giám, thì có gì không thể chứ."
Sau khi Triệu Hùng nghe mấy lời của bà cụ Nhan Tú, thì chìm vào trầm tư
Tin tức này đúng là gây sốc thật sự!
Một khi để người ngoài biết được chuyện gia chủ nhà họ Lưu không còn là đàn ông thật sự nữa, mà là một thái giám, nhất định sẽ gây nên một làn sóng dữ dội đây.
Theo suy đoán thông thường, Lưu Hồng Nguyên vì luyện Tuyệt Dương Công, cho nên mới thiến mình thành thái giám, chính là sau khi sinh Lưu Văn Nhân, Lưu Hải Yến, Lưu Vũ Tiến.
Triệu Hùng chắp tay nói với lão ăn mày: "Cảm ơn ông Đường! Tin tức này đúng là rất quan trọng với tôi."
Bà cụ Nhan Tú đứng bên cạnh tỏ vẻ không vui nói với Triệu Hùng: "Thằng nhóc họ Triệu này, là tôi nói tin tức này cho lão ăn mày biết, sao cậu chỉ cảm ơn ông ta mà không cảm ơn tôi?"
Triệu Hùng lập tức chắp tay nói với bà cụ Nhan Tú: "Cảm ơn bà cụ Nhan Tú!"
“Tôi già lắm sao, sao lại gọi tôi là bà cụ?” Nhan Tú trừng mắt nhìn Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng thật sự hết cách với “lão ăn mày” và “lão thái bà Nhan Tú” này. Hai người này không dễ dàng gì mới hóa giải ân oán trước đây mà ở cùng nhau, nhưng sau khi ở cùng nhau rồi thì ngày nào cũng đều cãi lộn, Hình như một ngày không cãi lộn sống không yên thì phải.
Triệu Hùng sớm đã thấu được tính cách của hai người này rồi, anh chắp tay cung kính nói với hai người: "Cảm ơn tiền bối!"
Lão ăn mày nói với bà cụ Nhan Tú: “Đều là người hơn trăm tuổi cả rồi, Triệu Hùng người ta gọi bà là bà cụ cũng đâu có gì sai chứ.”
"Tuy tôi hơn trăm tuổi, nhưng tôi vẫn còn trái tim thiếu nữ đấy!"
"Phụt..."
Lão ăn mày phun ra hết mấy ngụm nước vừa mới uống.
Lão ăn mày không muốn đôi co với bà cụ Nhan Tú nữa, nên chuyển chủ đề sang Triệu Hùng: "Triệu Hùng, tôi đã giúp cậu xử lý xong chuyện cứu cậu ta. Tôi và Nhan Tú phải nhân lúc xương cốt còn cứng cáp đi ngao du khắp nơi, căn nhà này tạm thời để cho các người ở đây, nhớ phải dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ đấy. Ân oán của cậu với nhà họ Lưu, tôi không thể nhúng tay vào. Chuyện này liên quan đến một giao ước rất quan trọng, một khi vi phạm giao ước, hậu quả không phải cậu có thể gánh vác nổi đâu."
Triệu Hùng vừa nghe “lão ăn mày” muốn đưa bà cụ Nhan Tú rời khỏi đây, đi ngao du khắp thế giới. Trong lòng tuy rất muốn giữ hai người họ lại, nhưng cũng chẳng tìm được lý do thích hợp để nói.
Thế lực nhà họ Lưu rất mạnh, một khi để nhà họ Lưu biết chuyện lão ăn mày và bà cụ Nhan Tú rời khỏi đây, chắc chắn sẽ lục tung khắp thành phố để tìm họ.
Triệu Hùng nói: "Ông cụ Đường, ông có thể giúp tôi cứu mấy người Văn Sơn, Tiết Ân và Kim Châu, tôi đã cảm kích vô cùng rồi. Nếu như hai người trở về, nhất định phải đến Hải Phòng, tôi ở Hải Phòng chờ hai người."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!