Lưu Hồng Nguyên vốn muốn để cho cao thủ nhà họ Lưu xông lên để chặn đầu bà lão Nhan Tú kia. Thế nhưng "ông lão" kia lại đứng bên cạnh, nếu như ông lão đó nhúng tay vào việc này thì cho dù có nhiều người hơn nữa cũng vô ích mà thôi, làm như thế còn cho thấy rõ mình không có chừng mực.
Ông ta bế quan tu luyện trong hơn một năm, cũng muốn xem xem công phu của mình có tăng lên được chút nào không vì thế nhanh chóng nói với bà lão kia: "Nhiều người quá, tiền bối nhất định sẽ bảo chúng ta thắng không anh hùng. Vậy thì hai chúng ta ra tay là được rồi!"
"Đầu bếp Phạm, anh và tôi cùng lên đi!"
"Vâng!" Đầu bếp Phạm lên tiếng.
Lưu Hồng Nguyên nói với Đầu bếp Phạm: "Nếu anh dám buông thả quá thì anh biết hậu quả rồi chứ?"
"Sẽ không đâu, yên tâm đi!" Đầu bếp Phạm gật đầu một cái.
Ông lão kia lui ra, trong sân chỉ còn lại mỗi bà lão kia, Lưu Hồng Nguyên và Đầu bếp Phạm.
Ba người đều có góc cạnh riêng, bà lão kia nhanh chóng tháo sợi dây đang quấn ngang hông mình xuống.
Nhìn sợi dây quấn ngang hông trông như một miếng băng dán, sắc mặt Lưu Hồng Nguyên nhanh chóng thay đổi, vội vàng hô lên: "Bà là sư thái bách biến sao?"
"Sao thế, sợ rồi à?" Nhan Tú nhíu mày.
Chỉ thấy Lưu Hồng Nguyên lấy một chiếc bao tay bạch ngọc sau đó mang vào hai tay. Còn vũ khí của Đầu bếp Phạm vẫn là cái vá múc cơm kia.
Đường Tử Hoa thấy hai cái bao tay của Lưu Hồng Nguyên có gì đó hơi kỳ lạ, chắc hẳn là vật siêu phàm.
Gia đình giàu có, thanh danh hiển hách như nhà họ Lưu này đương nhiên là không hề thiếu tiền. Việc thu thập các bảo vật không bao giờ là việc khiến người khác mềm lòng.
Hai chiếc găng tay trên tay Lưu Hồng Nguyên có lai lịch vô cùng lớn, chiếc bao tay này vô cùng mềm mại, thế nhưng cho dù dao chẻ súng bắn cũng không vào được. Tựa như sợi tơ tằm nhưng không phải là sợi tơ tằm, giống như vàng mà không phải là vàng, chiếc găng tay này được chế tại từ một loại tơ lụa đặc biệt.
Sau khi Lưu Hồng Nguyên nhận ra "Nhan Tú" là ai, trong lòng ông ta cảm thấy rét lạnh.
Chẳng trách vì sao Đường Tử Hoa dám để cho bà lão này ra trận. Người phụ nữ "Bách biến sư thái" Nhan Tú này và Đường Tử Hoa được liệt vào Ngũ Kỳ, hai người họ là những nhân vật nổi tiếng.
Ở thời cổ đại, trên giang hồ, có những kiểu người mà không thể tùy tiện trêu chọc được.
Một là thái giám, hai là hòa thượng, ba là người tàn tật, và còn có phụ nữ.
Nếu như không có bản lĩnh đặc biệt thì bọn họ sẽ không dám đi vào giới này.
"Tới đi!"
Tính khí của Nhan Tú vô cùng nóng nảy, thấy Lưu Hồng Nguyên với Đầu bếp Phạm đều không ai động đậy, nhanh chóng lên tiếng gọi hai người.
Lưu Hồng Nguyên và Đầu bếp Phạm nháy mắt với nhau, sau đó cả hai người họ động đậy cơ thể rồi nhanh chóng lao thẳng về phía Nhan Tú.
Cả người Nhan Tú cũng lao tới nhanh chóng đổi chỗ với hai người kia, sợi dây trong tay bắn ra nhanh như chớp, sau đó đập thẳng vào mặt Đầu bếp Phạm.
Đầu bếp Phạm lắc mình tránh qua một bên, nhanh chóng giơ có vá múc chặn sợi dây trong tay bà ta, dùng lực tấn công của ông ta cũng có thể đập gãy thanh kiếm chớ đừng nói chi là dải băng lụa này.
Thế nhưng lúc vá múc cơm của ông ta đập vào sợi dây kia thì một luồng sức mạnh từ sợi dây đó nhanh chóng truyền tới, khiến tay của Đầu bếp Phạm trở nên tê dại.
Lưu Hồng Nguyên thừa dịp lách người chạy lên, chạm vào tay Nhan Tú.
Hai người bắt đầu đấm đá, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra hơn mười chiêu.
Nhan Tú cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lưu Hồng Nguyên lại có thể đỡ được tám thành công lực mà bà ta tạo ra.
Chỉ thấy Lưu Hồng Nguyên vút lên như một con chim ưng sau đó chụp lên bả vai của Nhan Tú. "Lực mạnh cầm nã thủ" của ông ta ước chừng còn cao siêu hơn cả Trác Kỳ nhiều.
Không ngờ bả vai của Nhan Tú đột nhiên run lên, một luồng khí u ám nhanh chóng truyền tới khiến nhưng móng tay của Lưu Hồng Nguyên bật lên. Thừa lúc này, bả vai của Nhan Tú nhanh chóng thoát khỏi tay của Lưu Hồng Nguyên.
Đường Tử Hoa đứng bên cạnh nhìn toàn cảnh trận đấu, dáng vẻ đề phòng người khác ra tay với Trần Văn Sơn và "Phong Vân Đường", một bên vẫn nhìn chằm chằm, theo dõi tình hình của Nhan Tú.
Nhan Tú xoay người một cái, sau đó nhanh chóng chưởng về phía Lưu Hồng Nguyên thế nhưng Lưu Hồng Nguyên cũng nhanh chóng dùng chưởng đón nhạn.
"Ầm!" một tiếng, chưởng của hai người họ va chạm vào nhau.
Lưu Hồng Nguyên lùi về sau năm bước sau đó mới đứng vững, Nhan Tú cũng lui về sau hai bước.
Nội công của hai người họ cũng không chênh lệch nhau là bao, dù sao thì Nhan Tú cũng là nhân vật ngoài trăm tuổi. Thế nhưng bàn tay Nhan Tú lại truyền tới cảm giác đau rát, giống như từng vết kim châm đang ghim chặt lên tay bà ta.
Bà ta cúi đầu nhìn một cái, trên bàn tay bà ta nhanh chóng xuất hiện những vết đỏ li ti.
Nhan Tú cảm thấy vô cùng tức giận, sợi dây lụa trong tay và ta nhanh chóng mở ra, sau đó nhanh chóng đánh thẳng vào mặt của Lưu Hồng Nguyên.
Lưu Hồng Nguyên giơ tay nắm lấy sợi dây lụa, cơ thể ông ta xoay chuyển một cái, lại tấn công về phía Nhan Tú lần nữa.
Hai người họ mỗi người nắm một đầu của sợi dây lụa, Lưu Hồng Nguyên muốn dùng lực bẻ gãy sợi dây này thế nhưng cho dù ông ta có dùng sức xé mấy lần thì vẫn không thành công.
Nhan Tú và Lưu Hồng Nguyên cùng đưa tay, quyền cước tương đương nhau, tiếng hai bên giao tranh vang lên không dứt bên tai.
Bên phía này, Đầu bếp Phạm cũng tấn công về phía Nhan Tú, ba người giằng co, thế nhưng lại không thể phân cao thấp được.
Trần Văn Sơn đứng ở ngoài theo dõi trận chiến này cảm thấy vô cùng hấp dẫn.
Đây là một trận đánh nhau giữa những cao thủ, Trần Văn Sơn thưởng thức trận đấu này.
Chỉ trong nháy mắt, cả ba người họ đã đánh ra hơn một trăm chiêu.
Đường Tử Hoa không hề cảm thấy lo lắng cho Nhan Tú, dù sao thì trong lòng ông ta biết vô cùng rõ công phu của Nhan Tú.
Điều khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc chính là công phu của Lưu Hồng Nguyên, có thể dùng câu đột nhiên tăng mạnh để hình dung sức mạnh của Lưu Hồng Nguyên.
Đường Tử Hoa đã thấy được công phu của Lưu Hồng Nguyên từ trước, ước chừng khoảng mấy năm về trước. Thế nhưng ông ta lại không ngờ những năm qua công lực của Lưu Hồng Nguyên có sự tiến bộ vô cùng to lớn, đã là một cao thủ hiếm thấy.
Dưới sự phối hợp của Lưu Hồng Nguyên và Đầu bếp Phạm, hai người vẫn cùng Nhan Tú đánh ra một trăm chiêu.
Sợi dây lụa trong tay Nhan Tú nhanh chóng hiến Lưu Hồng Nguyên và Đầu bếp Phạm phải tách nhau ra, lạnh lùng lên tiếng nói với Lưu Hồng Nguyên: "Sao thế, vẫn chưa chịu để lộ công phu thật sự của mình sao?"
Trần Văn Sơn nghe thấy thế thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ hai bên đã đánh ra hơn ba trăm chiêu mà Lưu Hồng Nguyên vẫn chưa để lộ ra con át chủ bài của mình.
Lưu Hồng Nguyên và Đầu bếp Phạm có thể kiên trì được ba trăm chiêu cũng đã được xem là không dễ, hai người họ thở hổn hển. Thế nhưng khi nhìn Nhan Tú lại đều hơn hai người họ nhiều.
Lưu Hồng Nguyên nói với Nhan Tú: "Sư thái cũng chưa chịu để lộ công phu thật sự của mình, thế thì sao tôi dám ra tay trước chứ?"
Nhan Tú vô cùng tức giận với hai cái bao tay của Lưu Hồng Nguyên nhanh chóng xé rách hai chiếc bao tay của Lưu Hồng Nguyên, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Hồng Nguyên lên tiếng nói một câu: "Được!"
Nói xong, sợi dây lụa trong bà ta không ngừng xoay tròn, hình thành một hình tròn bằng đồng nhanh chóng tấn công về phía Lưu Hồng Nguyên.
Từ trên sợi dây lụa truyền tới một luồng khí mãnh liệt khiến Lưu Hồng Nguyên sợ tới mức sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Ông ta nhanh chóng lắc mình tránh sang một bên, không dám mạo hiểm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!