Chương 154: Dao Châu bị loại
Lúc đến thì Kỳ Ngọc Phong cũng không thông báo cho người của đài truyền hình.
“Trung tâm mua sắm Tần Uyển ” là nhà tài trợ chính cho chương trình lần này, ngược lại ngay cả nhân viên bộ phận giám sát trên lầu cũng không biết. Chỉ là ngay cả nhân viên của “Trung tâm mua sắm Tần Uyển ” cũng không nghĩ tới, Tổng giám đốc sẽ ngồi ở hàng ghế dành cho phụ huynh.
Nhân viên công tác của đài truyền hình bận rộn một phen, sau đó các bộ phận đều đã chuẩn bị sẵn sàng làm việc.
Đạo diễn hiện trường ngồi đối diện yêu cầu một số chú ý hạng mục, sau đó cũng bảo chuẩn bị khởi động máy quay.
Chỉ thấy năm ban giám khảo, hai nam ba nữ lần lượt đi vào hội trường ngồi trên ghế ban giám khảo.
Triệu Hùng nhìn liếc qua ghế giám khảo, quả nhiên người ngồi ở giữa là Hoàng Thế Vĩnh – người đàn ông trung niên chạy xe Audi đã gọi điện thoại trước đó.
Sau khi ban giám khảo ngồi vào vị trí, một cặp MC trai xinh gái đẹp bước lên sân khấu.
Đạo diễn hô lên: “Các bộ phận chú ý, bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một, bắt đầu!”
Sau khi nói bắt đầu, MC nữ bắt đầu giới thiệu chương trình.
MC nữ: “Hoan nghênh mọi người đến với chương trình ngôi sao thiếu nhi tài năng đang được mọi người chú ý dạo gần đây, chúng tôi đã tuyển chọn tỉ mỉ sáu mươi bạn nhỏ đến từ hơn hai mươi trường mẫu giáo khác nhau.”
MC nam: “Thiếu nhi là mầm non là tương lai của tổ quốc! Chúng ta hãy cùng mong chờ phần trình diễn và kết quả cuối cùng nhé.”
MC nữ: “Cảm ơn Trung tâm mua sắm Tần Uyển tài trợ độc quyền cho chương trình cuộc thi thiếu nhi tài năng lần này.”
MC nam: “Cũng cảm ơn khán giả ở trường quay đã nhiệt liệt ủng hộ chương trình.”
MC nữ: “Cho mời nhóm của bạn nhỏ Lê Mộc Ân lên biểu diễn cho mọi người bài hát Tôi là một chú ếch nhỏ!”
Một bé gái trông khoảng năm sáu tuổi bước lên sân khấu, rất lễ phép chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, cháu là Lê Mộc Ân tới từ trường mẫu giáo Hoa Mặt Trời, cháu sẽ hát cho mọi người nghe bài hát Tôi là một chú ếch nhỏ.”
Sau khi âm nhạc vang lên đã nghe bạn nhỏ Lê Mộc Ân hát: “Hồ nước vui vẻ nuôi giấc mộng biến thành đại dương, mở to mắt và miệng cùng nhau hát vang, hãy cho tôi mượn một đôi cánh nhỏ là tôi có thể bay đến chỗ mặt trời. Tôi tưởng tượng mọi kỳ tích đều ở trên người tôi… Có cậu làm bạn… Càng tự tin trưởng thành. Có cậu làm bạn với chú ếch xanh nhỏ vui vẻ… Một chú ếch xanh nhỏ vui vẻ…” Bạn nhỏ Lê Mộc Ân lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu lớn, sau khi cô bé hát xong đã nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của người xem ở hiện trường.
Dao Châu là người thứ hai, khi cô bé lên sân khấu thì chỉ thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh giơ ngón tay cái lên động viên con gái.
Kỳ Ngọc Phong thấy tình huống này, anh ta lập tức biết bạn nhỏ đang ở trên sân khấu là con gái của Triệu Hùng.
Nghe Dao Châu tự giới thiệu nói: “Chào mọi người! Cháu tên là Triệu Dao Châu. Năm nay cháu năm tuổi rồi, cháu đến từ trường mẫu giáo Quốc tế Ánh Sao. Hôm nay cháu sẽ nhảy cho mọi người xem bài nhảy tên là Tôi yêu gia đình tôi”
Sau khi Dao Châu hoàn thành tự giới thiệu, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thấy con gái không luống cuống mới vui vẻ vỗ tay. Thế nhưng bên cạnh lại có một giọng nói còn lớn hơn cả giọng Triệu Hùng.
Triệu Hùng quay đầu nhìn sang bên cạnh một cái, anh thấy Kỳ Ngọc Phong đang ra sức vỗ tay.
“Tổng giám đốc Ngọc Phong, anh kích động như vậy làm gì?” Triệu Hùng cau mày hỏi Kỳ Ngọc Phong.
Kỳ Ngọc Phong cười xấu hổ nói: “Không có gì, tôi cảm thấy bạn nhỏ Triệu Dao Châu này sẽ biểu diễn rất tỏa sáng.”
“Con bé là con gái của tôi, tôi không nhìn ra, làm sao anh có thể nhìn ra?”
“Chuyện này…”
Đối mặt với sự mỉa mai của Triệu Hùng, Kỳ Ngọc Phong lập tức xấu hổ.
Cũng may nương theo tiếng âm nhạc vang lên, Dao Châu đã bắt đầu nhảy múa uyển chuyển.
Chỉ thấy Dao Châu nhảy múa như một thiên thần, phát huy bài múa do Phan Ngọc Anh biên đạo vô cùng tinh tế.
Hiện tại Triệu Hùng nhìn thấy bài múa vẫn khác biệt rất lớn. Có lẽ do nguyên nhân trang phục nhảy múa, hoặc là Dao Châu phát huy vượt xa bình thường. Cô bé nhảy xong bài đã nhận được tiếng khen hay trên khắp hội trường!
Lúc này Kỳ Ngọc Phong rất thức thời, anh ta không tiếp tục khách ồn ào đoạt ngôi chủ mà cùng hưởng ứng theo Triệu Hùng.
Mỗi đứa bé biểu diễn dài nhất là ba phút, lúc đến gần trưa thì vòng loại mười hai người hải cuối cùng đã có danh sách. Làm Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vui vẻ là con gái Dao Châu không phụ kỳ vọng, cô bé đã bước vào danh sách mười hai người.
Mười hai người tranh tài này mới thật sự là cuộc thi đấu loại kịch tính. Hai người một tổ sẽ PK để chọn ra danh sách sáu người mạnh nhất.
Dao Châu và một cô bé tên Chu Quế Mỹ được phân vào một nhóm!
Trùng hợp là cô bé tên Chu Quế Mỹ này lại chính là đứa bé mà Hoàng Thế Vĩnh gọi điện thoại muốn chăm sóc.
Đạo diễn tuyên bố nghỉ trưa khoảng một tiếng để cho các bé và người xem một tiếng để ăn cơm.
Vào lúc nghỉ trưa, Kỳ Ngọc Phong mời Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cùng nhau ăn cơm lại bị Triệu Hùng từ chối.
Đứa bé có phần ăn dành cho trẻ em tại đài truyền hình. Cho nên hai người không cần chăm sóc con gái, thế là bọn họ đến quán ăn nhanh ở đối diện đài truyền hình gọi hai phần mì xào đơn giản.
Lúc ăn cơm, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Tổng giám đốc Ngọc Phong của Trung tâm mua sắm Tần Uyển kia thật thú vị, sao trong suốt quá trình anh ta cứ đi theo chúng ta vậy?”
“Là Phó tổng giám đốc Dân bảo anh ta tới. Hồ Dân là cấp trên của anh ta, Kỳ Ngọc Phong dám không nghe lời ông ấy sao?”
“Khó trách Tổng giám đốc Ngọc Phong lại nhiệt tình với chúng ta như vậy. Đúng rồi, chờ mấy ngày nữa chúng ta mua đồ cho ông Thiên Trung thì cũng mua cho Phó tổng giám đốc Dân một phần đi! Ông ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều việc gấp.”
“Được!” Triệu Hùng nhẹ gật đầu, thái độ thờ ơ.
Lý Thanh Tịnh có chút lo lắng hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh nói Hoàng Thế Vĩnh – chủ tịch ban giám khảo kia có thể sẽ không công bằng với con gái chúng ta không?”
Triệu Hùng nói: “Hi vọng Dao Châu không đụng phải người Hoàng Thế Vĩnh giúp đỡ là được.”
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi đã trở lại đài truyền hình. Trong hành lang, bọn họ trông thấy một người đàn ông trung niên dáng dấp phúc hậu đang tán gẫu với chủ tịch ban giám khảo Hoàng Thế Vĩnh.
Bởi vì cách khá xa nên Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh không nghe được hai người đang nói gì. Nhưng cũng có thể đoán được, nhất định là chuyện đấu loại vào buổi chiều.