“Cậu… Cậu Hùng, Cửu Đường đang bị tấn công.” Lan Ngọc Tâm thở hổn hển nói.
Hoa Di bước đến và nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, để cho tôi xem vết thương của đường chủ Lan.”
Triệu Hùng vội vàng tránh sang một bên. Hoa Di bắt mạch cho Lan Ngọc Tâm rồi nói: “Nội tạng đã bị tổn thương, đối phương có thể là một cao thủ võ công. Tuy nhiên, vết thương không có vấn đề gì lớn, đến chỗ tôi lấy ba liều thuốc là có thể chữa khỏi.”
“Cảm ơn bác sĩ Hoa.” Lan Ngọc Tâm cúi người nói cảm ơn với Hoa Di.
“Khụ khụ ... khụ khụ ...”
Sau một cơn ho dữ dội thì thấy Lan Ngọc Tâm đã ho ra máu.
May mắn là Hoa Di nói rằng vết thương của Lan Ngọc Tâm không quá nặng nên Triệu Hùng yên tâm được một chút.
Hoa Di nhíu mày nói: “Người làm đường chủ Lan bị thương ít nhất cũng là người thuộc top 20 trong Thiên bảng. Xem ra lại có thêm cao thủ đến Hải Phòng rồi.”
“Thuộc top 20 ư?” Vẻ mặt Triệu Hùng hơi thay đổi.
Ở Hải Phòng có ông cụ Khổng, anh và Trần Văn Sơn, là người đứng thứ chín trong Thiên bảng. Vậy mà người này lại dám đến thành phố này và gây chuyện với Cửu Đường, thật đúng là quá can đảm.
“Dì Lan, dì có nhìn thấy hung thủ là ai không? Bọn họ có bao nhiêu người?” Triệu Hùng vội vàng hỏi Lan Ngọc Tâm.
Lan Ngọc Tâm gật đầu, nói: “Bác sĩ Hoa nói đúng, người đó đúng là một cao thủ trong Thiên bảng.”
“Là ai vậy?”
“Đó là người đứng thứ ba trong Thiên bảng, ngài Phong.” Lan Ngọc Tâm nói.
“Là anh ta ư?”
Nghe vậy, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đều sửng sốt.
Trước đây, Niếp Cửu Long đã để cho Phong Vô Ngôn và Triệu Hùng đấu với nhau. Nhưng cái người Phong Vô Ngôn này luôn tìm đủ mọi lý do qua loa và đã lén lút trốn mất hai lần.
Triệu Hùng tin tưởng “Bảng Võ thần” không thể bị làm giả và sự thật cũng đã ở trước ngay trước mắt. Nhưng nếu Phong Vô Ngôn thật sự mạnh như vậy thì tại sao lần nào anh ta cũng trốn đi?
Nhưng nếu nói anh ta không mạnh thì làm sao anh ta có thể dẫn người xông vào Cửu Đường được chứ?
Cửu Đường có thể nói là một nơi cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ những cao thủ võ công như Trần Văn Sơn và Triệu Hùng là có thể tự do đến và đi thì ngay cả một cao thủ như Nông Tuyền cũng không thể bình yên vô sự mà đi ra Cửu Đường được.
Trần Văn Sơn nhíu mày nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh có nghĩ rằng có lẽ lý do mà cái người Phong Vô Ngôn kia luôn tỏ ra yếu kém trước anh là bởi vì ông ta muốn ra tay với Cửu Đường không?”
Triệu Hùng lắc đầu nói: “Cho dù Phong Vô Ngôn là cao thủ đứng thứ ba trong Thiên bảng thì dựa vào thực lực của tôi, tôi không thể không phát hiện ra tu vi của anh ta. Hơn nữa, nếu ông ta thật sự rất mạnh thì tại sao phải chạy trốn hai lần?”
“Điều này...”
Trần Văn Sơn cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Nhưng đường chủ Lan đã nói rằng chính Phong Vô Ngôn là người đã làm bà ta bị thương. Điều này phải giải thích như thế nào đây?” Trần Văn Sơn hỏi.
Triệu Hùng hừ một tiếng, nói: “Tôi không cần biết Phong Vô Ngôn là cái quái gì. Nếu ông ta đã dám làm ầm ĩ trong ngày cưới của Trọng Ảnh và An Như thì ông ta chắc chắn không phải là cùng phe với chúng ta. Chỉ cần ông ta vẫn còn ở Hải Phòng, chúng ta nhất định có thể bắt được ông ta. Văn Sơn, cậu lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này đi, nếu như tìm được nơi Phong Vô Ngôn đang ở, tôi nhất định sẽ bắt ông ta phải trả giá.”
Trần Văn Sơn gật đầu nói: “Anh yên tâm đi. Chuyện này cứ giao cho tôi.”
Lý Thanh Tịnh ở một bên không lên tiếng mà yên lặng lắng nghe.
Theo cô nghĩ, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
“Triệu Hùng, anh hãy bảo mọi người tăng cường cảnh giác ở Ngũ Tộc Thôn. Em cảm thấy rằng những người đó đang đến.” Lý Thanh Tịnh nói.
Triệu Hùng hiểu rõ “những người đó” trong lời nói của Lý Thanh Tịnh là đang chỉ đến nhóm người Am Cẩu.
Khả năng lớn nhất chính là “Tây Giao.”
Trước đó Triệu Hùng đã dùng thuốc giải độc để cứu người của nhà họ Triệu. Vậy mà mấy ngày nay, Tây Giao vẫn không có chuyện gì xảy ra nên Triệu Hùng đã sớm cảm thấy ngạc nhiên và bất thường về việc này.
Lần trước khi ở tỉnh Hoàn Anh, có hai ông cụ, một đen và một trắng, cực kỳ giỏi võ thuật đi cùng với Phong Vô Ngôn nên có thể nói đó là một đội hình rất mạnh.
Hôm nay là hôn lễ của Trọng Ảnh và An Như nên Triệu Hùng không muốn giết người. Nếu nhóm người kia đã chạy khỏi Hải Phòng thì thôi. Nhưng nếu họ vẫn ở lại Hải Phòng thì Triệu Hùng có thể đi tìm bọn họ để trả thù bất cứ lúc nào.
“Dì Lan, vết thương của những người anh em của Cửu Đường thế nào rồi?” Triệu Hùng hỏi Lan Ngọc Tâm.
Lan Ngọc Tâm thở dài: “Có ba người chết và hơn hai mươi người bị thương.”
Cửu Đường đã sớm thay đổi trở thành một doanh nghiệp kinh doanh rồi. Nhưng mà những người anh em đã đi theo Cửu gia này chưa có nơi nào mới để đi nên họ vẫn làm việc cho Cửu Đường.
Đây là con đường không có lối thoát, một khi đã đặt chân bước vào thì đã xác định từ trước là sẽ không có kết quả tốt rồi
Triệu Hùng thở dài, dặn dò với Lan Ngọc Tâm rằng: “Dì Lan, dì hãy bảo đường chủ Quách giúp đỡ tổ chức tang lễ cho những người anh em đã mất. Đừng keo kiệt về chi phí tang lễ và tiền trợ cấp. Chúng ta cần phải cố gắng một mình gánh hết.”
“Cậu yên tâm đi. Tôi đã bảo đường chủ Quách đi làm việc này rồi.”
Sau đám cưới, Hoa Di và những người khác có ở lại đây thì cũng không thể giúp đỡ được gì nhiều.
Hoa Di nói với Lan Ngọc Tâm: “Đường chủ Lan, vết thương của bà phải uống thuốc ngay lập tức. Bà đi với tôi đến phòng khám để lấy thuốc nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ Hoa.”
Lan Ngọc Tâm tạm biệt với Triệu Hùng và rời đi cùng Hoa Di.
Vào ban đêm.
Vốn dĩ, Triệu Hùng và những người khác muốn đến làm ồn ảo ở phòng tân hôn. Nhưng Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng rằng An Như không thích quá ồn ào nên Triệu Hùng cũng đành từ bỏ.
Ở Ngã Nguyệt Đàm, trong biệt thự, nơi mà Trọng Ảnh và An Như đang sống.
Trọng Ảnh ôm An Như vào lòng mình và nói: “An Như, bố mẹ em đã đồng ý cho cuộc hôn nhân của chúng ta, và cuối cùng chúng ta cũng đã có thể công khai ở bên nhau rồi.”
“Vâng, chuyện này đã được Triệu Hùng giúp đỡ rất nhiều. Chúng ta không thể quên ơn của anh ấy.”
“Em yên tâm đi. Anh và Triệu Hùng là bạn bè tốt của nhau. Nếu anh ấy có chuyện gì, anh nhất định sẽ giúp đỡ hết sức mình.”
Đột nhiên, An Như nhớ tới việc nhà họ Niếp đến đám cưới ngày hôm nay, cô hỏi: “Đúng rồi, Trọng Ảnh. Trong lúc đám cưới của chúng ta đang diễn ra, hình như nhà họ Niếp đã đưa cho Triệu Hùng một tờ báo. Anh có biết ở trên đó viết cái gì không?”
“Anh không biết.” Trọng Ảnh lắc đầu nói: “Anh đã hỏi Triệu Hùng rồi nhưng anh ấy không nói cho anh biết.”
Nghe thấy những lời Trọng Ảnh nói, trong lòng An Như cảm thấy lo lắng và không an tâm.