Vào buổi sáng ngày thứ hai, Triệu Hùng đã dậy từ sớm đã tập võ.
Mặc dù anh có nội lực rất thâm hậu và kỹ năng kiếm phát tuyệt thế, Nhưng khi chiến đấu trực diện, vẫn còn thiếu một chút ý nghĩa. Cần gấp bây giờ là một bộ võ trang bảo vệ người khi cận chiến.
Đến trình độ của Triệu Hùng, thì những môn võ thông thường đã không đủ đáp ứng anh nữa. Dự định giai đoạn này, anh tìm một bộ công phu mới phù hợp với bản thân.
Không thể không nói, Triệu Hùng luyện cho uy lực của Bùi Mân Kiếm Pháp trở nên thực sự mạnh, cũng có thể phát huy được uy lực sáu bảy phần của bộ kiếm pháp. Nếu như dùng “Thừa Ảnh Kiếm” và “Ngư Trường Kiếm” mà sự phụ sáng tạo ra, thì sức mạnh có thể tưởng tượng được.
Sau khi luyện qua kiếm pháp, Triệu Hùng thấy sắc trời không tệ, nên ngồi khoanh chân trên bàn đá lớn, bắt đầu ngồi luyện nội công của “Dịch Cân Kinh”.
Trong một tuần ngồi luyện nội công, bỗng chốc cũng cảm thấy tinh thần thoải mái, những gì không sạch sẽ trong cơ thể như được trôi đi hết.
Lúc Triệu Hùng muốn quay về, thì giọng nói của Tiêu Yến truyền đến từ phía xa.
“Anh Hùng Hùng!” Tiêu Yến kêu to gọi Triệu Hùng.
Triệu Hùng theo hướng tiếng gọi mà nhìn lại, thì nhìn thấy Tiêu Yến. Liền cầm lấy áo khoác đang treo trên cây, chậm rãi đi về phía của Tiêu Yến.
“Tiêu Yến, cô dậy sớm vậy?” Triệu Hùng nhìn Tiêu Yến mà chào hỏi.
Tiêu Yến cười nói: “Tôi qua đây từ sớm! Nhưng mà, biết anh đang luyện công, cũng không dám làm phiền đến anh.”
“Có chuyện gì sao?” Triệu Hùng hỏi Tiêu Yến.
Tiêu Yến lộ dáng vẻ ngại ngùng, tay thì nắm góc áo, ấp ấp mở mở mà nói: “Thực ra, cũng không có gì! Là Nông Tuyền đến Ngũ Tộc Thôn. Tôi cũng lâu rồi không gặp cậu ấy, anh có thể đưa anh ấy đến gặp tôi không. Hoặc là, anh đưa tôi đến Ngũ Tộc Thôn gặp anh ấy.”
“Được thôi, tôi sẽ gọi điện bảo Nông Tuyền đến đây!”
“Cảm ơn anh, anh Hùng Hùng!” Tiêu Yến một mặt ngượng ngùng, nói: “Vậy tôi đi trước! Sau khi Nông Tuyền đến, anh bảo cậu ấy trực tiếp đến nhà họ Tiêu tìm tôi là được.”
“Được!” Triệu Hùng gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng của Tiêu Yến rời khỏi, một lúc lâu sau Triệu Hùng mới thu hồi tầm măt.
Nông Tuyền có thể tìm được một người vợ như Tiêu Yến, đúng là phúc khí từ mấy đời.
Sau Triệu Hùng trở về nhà, việc đầu tiên, chính là gọi điện thoại cho Nông Tuyền.
Bảo anh ta lập tức trở về “Ngã Nguyệt Đàm” một chuyến.
Mấy ngay nay, chính là ngày hôn lễ của Trọng Ảnh.
Triệu Hùng cũng đem ngày chuyển nhà dời ra sau ngày hôn lễ của Trọng Ảnh, đến lúc đó cùng đến ở tại Ngũ Tộc Thôn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
So với “Ngã Nguyệt Đàm”: “ Ngũ Tộc Thôn” có những thiết bị cơ sở chăm sóc bảo vệ tốt hơn. Vì vậy, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã bàn bạc xong, đợi Trọng Ảnh và An Như kết hôn xong, cả nhà bọn họ sẽ cùng chuyển đến Ngũ Tộc Thôn.
Đến lúc ấy cũng đưa ông cụ Khổng đón đến Ngũ Tộc Thôn, có ông cụ Khổng- cao thủ của Bảng võ thần, còn có Triệu Hùng là cao thủ số một củ Bảng võ thần, thêm vào đó là Trần Văn Sơn, đám người của Nông Tuyền, thì chỉ cần Am Cẩu không dốc toàn lực thì, tin rằng, với lực lượng của mình, tuyệt đối có thể chống lại kẻ địch.
Sau khi Nông Tuyền vội vội vàng vàng chạy đế nhà của Triệu Hùng, liền gấp gáp hỏi anh: “Cậu chủ, cậu gọi tôi tới đây có chuyện gì sao?”
“Ăn cơm chưa?” Triệu Hùng hỏi anh.
“Vẫn chưa!”
Nông Tuyền nhìn thấy một bàn đầy những món ăn phong phú, thì anh cũng không khách sáo nữa, liền đặt mông ngồi xuống, nhếch miệng cười: “Gọi tôi đến đây có chuyện gì? Thì ra, cậu chủ gọi tôi đến đây, là gọi đến để ăn sáng sao.”
“Ai bảo cậu ở đây ăn sáng?” Triệu Hùng nói giọng nghiêm túc, cố ỳ trêu chọc Nông Tuyền.
“Cậu chủ, tôi đang đói bụng. Nhận được điện thoại của cậu, đã vội vàng đến đây.” Nông Tuyền oán giận nói với anh.
Nông Tuyền cũng không xa lạ gì, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn, thì Triệu Hùng đã vỗ lên mu bàn tay cậu: “Tôi gọi điện bảo cậu tới đây, là vì Tiêu Yến tìm cậu. Cậu với Tiêu Yến cuối năm kết hôn, vậy sao lại không quan tâm người ta vậy?”
Nông Tuyền lộ vô vẻ mặt ngại ngùng, nói: “Cậu chủ, tôi là nhận sự phân phó của cậu, ở Ngũ Tộc Thôn phụ trách công việc canh giữ.”
“Tôi đi đây!” Nông Tuyền đứng dậy, cùng Lý Thanh Tịnh chào hỏi một tiếng rồi nhanh chóng biến mất.
Lý Thanh Tịnh có chút buồn cười nói: “Triệu Hùng, người anh em này của anh cũng thú vị thật đấy, ngay cả nói chuyện yêu đương cũng cần người khác dạy! Thật không biết Tiêu Yến làm sao mà lại nhìn trúng cậu ta?”
Triệu Hùng cười cười nói với cô: “Tình yêu là một điều tuyệt diệu mà không thể tả bằng lời, khi duyên phận đến, thì muốn ngăn cũng ngăn không được!”
“Anh nói cũng đúng, có thể đây chính là duyên phận! Đúng rồi, anh không phải đã hẹn với Văn Sơn và Trọng Ảnh sao? Bọn họ lúc nào thì đến?”
“Nói là ăn xong bữa sáng sẽ đến! Thanh Tịnh, hôm nay em cùng với An Như đi chọn váy cưới sao?”
“Ừm! Em đã hẹn với bà chủ, hôm nay sẽ cùng với An Như thử váy cưới.”
“Đến lúc đó, em đưa Nông Tuyền cùng đi đi!” Triệu Hùng lo lắng cho an nguy của bà xã Lý Thanh Tịnh, quan tâm nói.
“Vậy anh không sợ em quấy rầy cuộc hẹn của Nông Tuyền và Tiêu Yến sao?”
“Vậy thì em đưa cả Nông Tuyền và Tiêu Yến cùng đi! Vừa đúng lúc, Nông Tuyền và Tiêu Yến cuối năm nay kết hôn, thì để cho Tiêu Yến làm quen trước.”
“Được! sau khi đợi Gia Hân đến, em sẽ gọi điện cho Nông Tuyền và Tiêu Yến.”
Sau khi vợ chồng hai người quyết định xong, mỗi người đều đợi người mình hẹn đến.
Rất nhanh, Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh cũng đến nhà Triệu Hùng.
Triệu Hùng đi trước, đưa Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh rời đi.
Ba người bọn họ đi cùng một chiếc xe, Triệu Hùng ngồi phía tay lái, hỏi Trọng Ảnh ngồi bên cạnh: “Trọng Ảnh, đến trung tâm thương mại mua quần áo và nhẫn kim cương sao?”
“Được đó! Vừa đúng lúc muốn mượn uy quang của ông chủ đây, còn có thể được giảm giá.” Trọng Ảnh cười nói.
Trần Văn Sơn ở một bên lại nói thêm vào: “Trọng Ảnh, lúc này cậu không làm thịt Triệu Hùng, thế nhưng đi qua thôn này sẽ không có cửa hàng nào nữa đâu. Ngược lại, tôi cũng lâu rồi không mua quần áo, người bạn này của tôi cũng không quá keo kiệt. Một lát nữa tôi phải mua hai bộ mới được!”
Sau khi đến Trung tâm mua sắm Tần Uyển, tổng giám đốc của trung tâm thương mại Kỳ Ngọc Phong, một tiếng trước biết được Triệu Hùng đến.
Thì trong lòng âm thầm kêu than: “Vị tổ tông này, sao lại đến đây chứ?”
Hiện tại Kỳ Ngọc Phong đã biết, Triệu Hùng mới là ông chủ thật sự của trung tâm thương mại, làm sao dám chăm sóc không chu đáo với vị tổ tông này. Nếu như bản thân không làm tốt được việc của mình, thì có khả năng bị cho nghỉ việc. Vì thế, Kỳ Ngọc Phong rời khỏi văn phòng, vội vàng chạy xuống dưới lầu.