“Quán bar Cửu Đỉnh? Đó chẳng phải là sản nghiệp của Cửu Gia hay sao?” Triệu Hùng hỏi Văn Báo.
“Đúng vậy, nơi đó là sản nghiệp của Cửu Gia.”
Triệu Hùng đáp lại một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Sau khi tắt điện thoại thì Triệu Hùng lại gọi điện thoại cho Lan Ngọc Tâm.
“Dì Lan, quán bar Cửu Đỉnh có một người khách tên là Mạnh Tài Triết, dì tạm thời giúp tôi khống chế tên đó lại đã. Rồi tôi lập tức đi tới Cửu Đỉnh.”
“Tôi hiểu rồi!” Lan Ngọc Tâm trả lời.
Lan Ngọc Tâm cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quen biết Triệu Hùng một thời gian dài như thế rồi bà ta đã quá hiểu rõ tác phong và thói quen làm việc của Triệu Hùng.
Cái người tên là Mạnh tài Triết kia, chắc chắn là đã đắc tội với Triệu Hùng rồi nếu không Triệu Hùng cũng sẽ không bảo bà ta bắt người lại.
Sau khi Triệu Hùng tắt điện thoại thì Lý Thanh Tịnh liền hỏi anh: “Triệu Hùng, xảy ra chuyện gì sao?”
Thế là Triệu Hùng kể chuyện hôm nay đi tới trường học mà giáo viên chủ nhiệm của Lý Diệu Linh nói, anh tường thuật lại một lượt cho Lý Thanh Tịnh nghe.
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong thì tức giận nói: “Em biết cái người tên là Mạnh Tài Triết này, vốn còn cho rằng anh ta là một quân tử, nhưng mà không ngờ rằng lại lòng lang dạ sói như thế.”
“Không nên nhìn nhận người khác qua tướng mạo, sáng nay lúc Diệu Linh tìm anh nói chuyện cũng chính là nói tới chuyện này. Nhưng mà Diệu Linh lại không nói cho anh biết nguyên nhân thật sự. Chỉ nói rằng giáo viên của em ấy tìm anh.”
Bà cụ Đào sau khi nghe xong thì cười ha ha nói: “Diệu Linh của chúng ta thay đổi rồi. Nếu là con nhóc Diệu Linh nghịch ngợm bốc đồng của ngày trước thì cho dù có bị đuổi học thì con bé cũng sẽ đánh một trận với thầy giáo đó.”
Lý Thanh Tịnh cũng gật đầu và nói: “Đúng là con nhóc này thay đổi rồi! Dạy dỗ loại người này một bài học cũng tốt. Nếu không cái loại người như Mạnh Tài Triết không biết còn lừa biết bao nhiêu con gái vô tội nữa.”
Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, vậy em cứ ở nhà bà ngoại đợi anh, anh đi tới Cửu Đỉnh xử lý vài chuyện đã xong đi sẽ quay lại rồi chúng ta cùng nhau đi tới chỗ của Trọng Ảnh và An Như.”
“Ừm, anh đi đi. Chỉ dạy cho anh ta một bài học thôi nhé đừng gây ra án mạng gì cả.”Lý Thanh Tịnh dặn Triệu Hùng.
“Anh biết rồi.”
Triệu Hùng đáp lại một câu sau đó xoay người đi ra khỏi nhà họ Đào.
Bà cụ Đào kéo bàn tay của Lý Thanh Tịnh và nói: “Thanh Tịnh, cái tai họa năm năm sau sẽ xảy ra mà lần trước cháu nói với bà, thật sự không có cách nào hóa giải sao?”
Lý Thanh Tịnh thở dài nói: “Cháu cũng không biết nữa.”
“Đại sư Lưu Ngũ Khuyết bây giờ vẫn ở chùa Linh Ấn đó chứ?”
“Chắc là vẫn ở đó.”
“Bà ngoại muốn đi tới chùa Linh Ấn một chuyến, tự mình tìm đại sư Lưu Ngũ Khuyết hỏi rõ mới được.”
“Thế không được đâu.” Lý Thanh Tịnh lắc đầu nói: “Bà ngoại, bà tuổi tác đã cao rồi bây giờ không tiện đi xa. Bây giờ cháu đã nghĩ kỹ rồi, tất cả mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên.”
“Hay là cứ nói cho Triệu Hùng biết để cậu ấy đi hỏi Lưu Ngũ Khuyết cách phá giải.”
“Bà ngoại, bà ngàn vạn lần không được nói chuyện này với Triệu Hùng. Bây giờ anh ấy chỉ có một mình gánh vác chuyện nhà họ Triệu, tiếp theo nữa còn phải ứng phó với nhà họ Lưu ở Nha Trang, áp lực trên người anh ấy đã rất nhiều rồi cho nên cháu không muốn vì chuyện của mình mà khiến anh ấy thêm gánh nặng nữa. Với lại, bọn cháu khó khăn lắm mới có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, ông trời cũng coi như là chiếu cố cháu cho cháu thời gian năm năm. Cháu phải trân trọng năm năm này không thể cuộc đời của mình có bất kỳ sự nuối tiếc nào cả.”
Bà cụ Đào vỗ nhẹ lên bàn tay của Lý Thanh Tịnh và nói: "Thanh Tịnh cháu có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện thì quá tốt rồi, bà ngoại chỉ lo lắng cháu luôn buồn lòng thôi.”
Tại quán bar Cửu Đỉnh.
Khi Triệu Hùng đi tới quán bar Cửu Đỉnh thì Hồ Đại Hải người phụ trách quán bar Cửu Đỉnh đã đứng sẵn ở cửa đợi anh.
Thấy Triệu Hùng đi tới thì anh ta lập tức tiến lên đón,cung kính hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu!”
Triệu Hùng nhận ra Hồ Đại Hải, anh “Ừm” một tiếng sau đó hỏi Hồ Đại Hải: “ Lão Hồ, đã bắt được người chưa?”
“Bắt được rồi ạ. Vẫn đang đợi anh Hùng tới thôi ạ.”
“Dẫn tôi đi gặp anh ta.” Triệu Hùng nói.
Hồ Đại Hải vâng một tiếng sau đó dẫn Triệu Hùng đi vào trong quán bar.
ở trong một căn phòng Mạnh Tài Triết tức giận với hai vệ sĩ ở trước mặt: “Sao các người lại bắt tôi? Đây là đang xúc phạm nhân quyền của tôi.”
Triệu Hùng đẩy cửa tiến vào, nhìn Mạnh Tài Triết sau đó hừ lạnh nói: “Loại người như anh mà cũng xứng nói tới nhân quyền à?”
Hồ Đại Hải vẫy tay, hai tên vệ sĩ ở trong phòng biết điều đi ra ngoài.
Tuy rằng Triệu Hùng nổi tiếng mọi đầu đường ngõ ngách nhưng mà cũng có rất nhiều người không biết anh, trong số đó bao gồm cả Mạnh Tài Triết.
Cánh cửa phòng đóng “Ầm” một tiếng, làm Mạnh Tài Triết giật mìn. Anh ta biết rằng người đàn ông đứng ở trước mặt mình đây mới là chủ, anh ta lạnh lùng nhìn Triệu Hùng và hỏi: “Anh là ai?”
Triệu Hùng không hề có nhã ý giới thiệu tên của mình mà anh dùng một loại phương thức khác để giới thiệu mình.
‘Lý Diệu Linh là học sinh của anh đúng không? Con bé là em vợ của tôi.” Triệu Hùng nói.
Lý Diệu Linh được nhà trường công nhận là hoa khôi của trường, Mạnh Tài Triết biết cô ấy có một người chị gái tên là Lý Thanh Tịnh cũng là đệ nhất mỹ nữ của Hải Phòng, về sau gả cho một người chồng kém cỏi.
Chỉ là tin tức mà Mạnh Tài Triết biết được có chút kém, anh ta không hề biết rằng người chồng kém cỏi kia của Lý Thanh Tịnh từ lâu đã sớm thay đổi và trở thành một nhân vật có tiếng tăm của Hải Phòng.
“Ồ, thì ra anh là người con rể phế vật của nhà họ Lý đó à?” Mạnh Tài Triết đểu giả chế nhạo Triệu Hùng.
Hồ Đại Hải nghe thấy thế thì tức giận, anh ta tiến lên phía trước một bước đấm một đấm lên trên mặt của Mạnh Tài Triết.
Bịch một tiếng.
Mạnh Tài Triết bị Hồ Đại Hải đấm một phát ngã lăn lên trên mặt đất.
Với loại người như Mạnh Đại Hải thì sao có thể là đối thủ của Hồ Đại Hải chứ.
Quán bar Cửu Đỉnh là một trong số những sản nghiệp mà Cửu Gia tạo nên. Nếu như Hồ Đại Hải không có chút thủ đoạn nào thì sao Cửu Gia có thể để anh ta làm quản lý quán bar Cửu Đỉnh chứ.
Còn Triệu Hùng cũng không hề ngăn cản Hồ Đại Hải dạy dỗ Mạnh Tài Triết.
Mạnh Tài Triết tốt nghiệp một trường đại học sư phạm nổi tiếng, nếu như không xảy ra chuyện với Lý Diệu Linh thì có thể anh ta sẽ được làm phó hiệu trưởng.
Đừng thấy nhân phẩm của Mạnh Tài Triết kém như thế, nhưng trên phương diện toán học thì anh ta đã có một số bài báo học thuật được xuất hiện trên các trang truyền thông uy tín.
Có thể nói anh ta đang tự hủy hoại tương lai mình.
Tuy rằng Mạnh Tài Triết bị đuổi ra khỏi trường học, nhưng dựa vào hồ sơ của anh ta cộng thêm những mối quan hệ mà lúc trước anh ta quen thì rất nhanh thôi cũng sẽ tìm được một công việc mới.
Mạnh Tài Triết chỉ vào Hồ Đại Hải và tức giận nói: “Anh dám đánh tôi?”
“Anh có tin là tôi sẽ kiện anh không?”
“Kiện tôi?” Hồ Đại Hải cười điên cuồng và nhạo báng Mạnh Tài Triết: “Bản thân anh tối ngày hôm qua qua đêm tại quán bar chúng tôi làm ra loại chuyện gì chẳng nhẽ anh còn không rõ à?”