Triệu Hùng giễu cợt nhìn Triệu Khải Đức nói: “Chú Sáu làm sao vậy, chú Sáu còn không nhận ra cháu sao?” Anh duỗi tay ra, tháo mặt nạ da người trên mặt xuống.
“Triệu Hùng!” Triệu Khải Đức sững sờ tại chỗ.
Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí kích động kêu lên: “Triệu Hùng, là Triệu Hùng!”
Triệu Hùng cầm một con dao găm, bước tới chỗ Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn.
Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn bị dao khí bắn trọng thương.
Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn chưa bao giờ nghĩ rằng Triệu Khải Đức giả này sẽ là Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, cậu định làm gì?” Vệ Ôn Thanh hỏi.
“Đương nhiên là ta giết các người!” Triệu Hùng lộ ra sát ý.
“Nếu các người giết chúng tôi, tất cả gia tộc họ Triệu các người đều sẽ chết. Nói thật, gia tộc họ Triệu các người đều trúng độc, cũng chỉ có chúng tôi thường ngày cho thuốc giải mà thôi.”
“Thật sao?” Triệu Hùng lạnh lùng nhìn, vung dao găm trong tay lên, không chút cảm xúc nói: “Đáng tiếc, nó không còn cần thiết nữa!”
Nói xong, anh nhanh chóng hạ dao xuống.
Trên cổ Vệ Ôn Thanh Hùng xuất hiện một vệt máu đỏ, hai mắt Vệ Ôn Thanh nhìn chằm chằm lồi ra như con cá chết, ông ta muốn nói gì đó, yết hầu lên xuống vài lần, sau đó máu phun trào ra từ vết cắt.
Triệu Hùng ngay lập tức dùng kiếm đâm vào tim Đặng Mẫn, Đặng Mẫn “A!” lên một tiếng, Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn đều đã chết.
Khi Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí thấy Triệu Hùng giết chết Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn, cả hai đã đến với Triệu Hùng với sự xúc động lớn. Lúc này, thứ độc trong cơ thể đã bị lãng quên từ lâu.
Nhà họ Triệu đã bị áp bức quá lâu!
Sự trả thù của Triệu Hùng đúng là vô cùng thoải mái.
Triệu Khải Đức cất lệnh bài đi, giả vờ quan tâm và đến bên cạnh Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, thật tuyệt khi cháu đã giết chết hai người cao thủ này! Nhân cơ hội này, chúng ta hãy tiêu diệt nội gián ở nhà họ Triệu ở Tây Giao đi, giết bọn họ không chừa một tên.” Triệu Khải Trí kích động nói.
“Chú Năm, cháu đã phái người đến làm rồi!”
Sau khi Triệu Hùng nói xong, ánh mắt liền rơi vào người chú thứ sáu Triệu Khải Đức.
Triệu Khải Đức tự tin nói: “Triệu Hùng, thật tuyệt vời! Bây giờ nhà họ Triệu của chúng ta đã được cứu. Tuy nhiên, hai tên đó nói đúng. Người của gia tộc họ Triệu đều bị trúng độc. Cậu giết bọn họ, chúng ta không lấy được thuốc giải, chúng ta sẽ chết.”
Triệu Khải Lễ hừ một tiếng nói: “Hừ! Trước khi chết, có thể đem mấy con chó này bồi táng thì cũng đáng! Em Sáu, em ngày thường can đảm, hiện tại sao lại nhát gan như vậy?”
“Anh Tư! Chết vinh còn hơn sống nhục! Nhưng chúng ta đều chết rồi, làm sao xứng với tổ tiên.”
Triệu Khải Đức vừa nói xong, Triệu Hùng lạnh lùng nói với Triệu Khải Đức: “Triệu Khải Đức, ông xứng bàn luận chuyện xứng đáng với tổ tiên sao?”
“Triệu Hùng, ý cậu là gì? Đừng nghĩ rằng cậu có năng lực thì có thể lớn tiếng với tôi. Đừng quên, tôi là chú Sáu của cậu! Còn nữa, tại sao cậu lại giả mạo tôi?”
Ngay sau đó, liền nghe thấy giọng nói hùng hồn của Triệu Khải Thời từ ngoài cửa: “Bởi vì cậu là nội gián của nhà họ Triệu chúng tôi!”
Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí và Triệu Khải Đức nhìn ra ngoài cửa và thấy anh cả Triệu Khải Thời đang đi vào, đang cầm một thanh kiếm.
Máu chảy trên lưỡi kiếm còn sót lại. Không khó để tưởng tượng rằng cuộc giao tranh bên ngoài còn khốc liệt hơn bên Triệu Hùng.
Tuy nhiên, ngoài Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn, trong gia tộc họ Triệu còn có một số cao thủ trong “nhân bang”. Những người khác chỉ là vệ sĩ.
Với sự giúp đỡ của Triệu Khải Thời, vệ sĩ của gia đình họ Triệu đã đi theo Tàn Kiếm Hồ A và cùng nhau phản kích trở lại. Những người nội gián của nhà họ Triệu ở Tây Giao lần lượt giết chết.
“Anh cả!”
Khi Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí nhìn thấy anh cả của họ là Triệu Khải Thời chưa chết, họ đã nhảy lên đầy phấn khích.
“Anh cả, anh còn chưa chết sao?” Triệu Khải Trí nhìn lên nhìn xuống Triệu Khải Thời.
Sự việc Triệu Hùng bị đóng giả Triệu Khải Đức đã ám ảnh ông ấy, vì sợ rằng “Triệu Khải Thời” cũng bị đóng giả làm người khác.
“Anh chưa chết! Em Năm, sau này sẽ nói chi tiết, chúng ta giải quyết vấn đề em Sáu trước.” Triệu Khải Thời nói.
Nhất thời ánh mắt của Triệu Khải Thời, Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí đều rơi vào trên người Triệu Khải Đức.
Trên trán Triệu Khải Đức xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh, áp lực trên người cũng tăng mạnh.
“Anh cả! Anh... anh nói vậy là có ý gì?” Triệu Khải Đức lắp bắp kinh hãi.
Triệu Hùng chậm rãi đi về phía Triệu Khải Thời, nhìn chằm chằm Triệu Khải Đức cười nhạo nói: “Chú Sáu, đừng giả bộ nữa! Lúc này, chú còn muốn tiếp tục diễn nữa sao? Chú đã phản bội nhà họ Triệu, chú là nội gián của nhà họ Triệu.”
“Tôi không phải!” Triệu Khải Đức phủ nhận.
“Vậy chú giải thích lệnh bài trong tay như thế nào?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Đức hỏi Triệu Hùng: “Chẳng phải cậu cũng không có trong tay lệnh bài sao?”
“Lệnh bài trong tay cháu là do người khác tặng!” Triệu Hùng nói.
“Lệnh bài của tôi cũng là do người khác tặng!” Triệu Khải Đức tiếp tục phủ nhận.
Triệu Khải Thời thở dài nói: “Em Sáu, không ngờ cậu lại phản bội nhà họ Triệu. Xem ra chưa tới phút cuối cậu chưa thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Em Năm, đi lấy máy vi tính cho anh.”
“Vâng, anh cả!”
Sau khi Triệu Khải Trí đi ra ngoài, ông ấy nhanh chóng cầm một máy laptop đi vào.
Triệu Khải Thời đưa cho Triệu Khải Trí một cái USB và yêu cầu ông ấy cắm nó vào và mở nó ra.
Ngay sau đó, giọng nói của Triệu Khải Đức từ bên trong truyền ra.
Sau khi nghe thấy đoạn ghi âm, vẻ mặt của Triệu Khải Đức thay đổi rõ rệt, ông ta chỉ vào Triệu Khải Thời hỏi: “Anh đang theo dõi tôi?”
“Hừ! Là tộc trưởng của nhà họ Triệu, tôi đương nhiên có quyền điều tra tất cả mọi người. Em Sáu, cậu thật khiến tôi thất vong. Không ngờ cậu lại thông đồng với Am Cẩu hại gia tộc họ Triệu của chúng ta.”