Triệu Khải Thời hồi tưởng lại, những chuyện trước kia, đều nhớ lại.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Triệu Khải Thời đung đưa ly rượu trong tay, chậm rãi nói: “Lúc đó, bố và chú Cố, chú Kim, con đều là người thuộc hội sưu tập. Bọn bộ đều thích sưu tập những bộ đồ cổ chất lượng cao từ mọi triều đại, Sau đó, là chú Cố con đã giới thiệu bác An con cho bọn bố, gia nhập vào đội nhỏ của bọn bố. Bác An con quen nhiều biết rộng, còn biết giám định một số di tích văn hóa cổ đại hơn cả bố.”
“Vậy sao nhà họ Triệu chúng ta lại bị người ta phát hiện là ngũ đại thế gia vậy?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Thời nhíu mày nói: “Chuyện này rất kỳ lạ. Trước giờ bố vẫn luôn làm việc cẩn thận, có một lần bố đưa bác An và chú Cố, chú Kim của con đến nhà tham quan bộ sưu tập của riêng bố, từ sau lần đó, thì nhận được tin tức, có người muốn điều tra nhà họ Triệu. May mà, bố có quen biết người ở cục cảnh sát, sớm thông báo cho bố biết, nên bố di chuyển một số bảo vật quan trọng của nhà họ Triệu đi chỗ khác. Từ sau lần đó, bố cảm thấy nhà họ Triệu bị người khác giám sát. Sau này, khi chuẩn bị di cư sang nước ngoài, bác An con cũng chuyển sang. Nhưng sau này, bác An con lại chuyển về trong nước.
“Bố cũng nghi ngờ, trong số bọn họ có người hãm hại bố. Nhưng nếu như Dương Hoài An là người Hoàng Long, thì sao lại tha cho bố chứ? Nhưng người Hoàng Long lại tìm đến cửa nhà họ Triệu chúng ta?” Triệu Khải Thời khó hiểu nói.
Triệu Hùng nghe thấy bố mình Triệu Khải Thời nói như vậy, hai mày nhíu chặt lại.
Nếu như Dương Hoài An có quan hệ với Hoàng Long, nếu biết nhà họ Triệu là người của ngũ đại thế gia, nhất định sẽ tìm nhẫn bảo vệ của nhà họ Triệu ra. Nhưng người Hoàng Long khống chế nhà họ Triệu, điều này thật sự không thể hiểu được.
Triệu Hùng lật ngược suy đoán trong lòng, cho rằng chỉ có Dương Hưng là người Hoàng Long, hai bố con Dương Hoài An và Dương Lam chắc là không có quan hệ với Hoàng Long.
“Đúng rồi, chú sáu con có quan hệ rất tốt với em trai chú Cố Trường, con có thể nhờ Tuyết giúp đỡ, để chú con bé hẹn chú sáu con ra ngoài.”
Khi Triệu Khải Thời nhắc đến Cố Minh Tuyết Triệu Hùng có chút nhớ đến cô nhóc này.
Từ sau khi Cố Minh Tuyết về nhà chịu tang, lúc trước, còn thường xuyên gọi điện thoại cho Triệu Hùng.
Say này, đã có một đoạn thời gian chưa gọi điện rồi.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Yên tâm đi. Giao cho con là được rồi.”
Hai bố con vừa uống rượu vừa nói chuyện, hai chai rượu đã cạn đáy từ lúc nào.
Sáng hôm sau, Triệu Hùng gửi tin nhắn cho Cố Minh Tuyết, hẹn cô ta gặp mặt ở khách sạn.
Triệu Hùng dùng mật mã chỉ có hai người Triệu Hùng và Cố Minh Tuyết biết, Cố Minh Tuyết vừa đọc tin nhắc, đã biết đối phương nhất định là Triệu Hùng.
Cho nên, không nói hai lời, ăn sáng xong thì vội vàng chạy đến khách sạn Thanh Trúc nơi Triệu Hùng đang ở.
Sau khi ra nước ngoài, Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Kim Trung, cho nên nơi ba người Triệu Hùng ở tuyệt đối an toàn.
Triệu Hùng cũng vừa mới ăn sáng trong phòng xong, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, biết Cố Minh Tuyết đến, nên ra mở cửa phòng.
Nhìn thấy người mở cửa quả nhiên là Triệu Hùng, Cố Minh Tuyết vui vẻ nhảy lên, giơ tay ôm Triệu Hùng, vui vẻ nói: “Anh Hùng, thật sự là anh sao?”
Triệu Hùng cười, giơ tay gõ nhẹ vào trán Cố Minh Tuyết, nói: “Tất nhiên là anh rồi. Nếu không, ai có thể hiểu được mật mã giữa hai chúng ta chứ.”
Thuận thế đóng cửa phòng lại.
Cố Minh Tuyết đỏ mặt, vội vàng thả Triệu Hùng ra, nói: “Anh Hùng, sao anh lại đến đây vậy?”
“Cố Minh Tuyết, chuyện này rất dài. Đúng rồi, hậu sự của ông Cố đã sắp xếp xong chưa?”
Cố Minh Tuyết ừm một tiếng, gật đầu nói: “Ừ. Sắp xếp xong rồi.”
“Cố Minh Tuyết, lần này anh tìm em, là có chuyện muốn nhờ em giúp.”
“Ừ, Anh nói đi.”
“Qua đây nói chuyện.” Triệu Hùng gọi Cố Minh Tuyết đến trên sô pha trong phòng khách.
Sau khi hai người ngồi xuống, Triệu Hùng kể lại đại khái, để Cố Minh Tuyết gọi chú cô ta Cố Trường ra, hẹn chú sáu Triệu Khải Đức ra ngoài.
Cố Minh Tuyết từ nhỏ đã giống như một cái đuôi đi theo Triệu Hùng vậy. Cố Minh Tuyết vẫn luôn rất nghe lời Triệu Hùng.
Cô ta cũng không hỏi Triệu Hùng tại sao phải làm như vậy, làm chuyện này đối với cô ta mà nói, giống như một việc đơn giản vậy.
“Được. Vậy anh đợi điện thoại của em nhé. Bây giờ em đi tìm chú Trường đây. Anh Hùng, hẹn ở nơi nào thì được?”
“Hẹn đến khách sạn Tân Nguyệt của nhà họ Cố các em đi. Đến lúc đó, em làm theo kế hoạch của anh.”
“Hiểu rồi.” Cố Minh Tuyết gật đầu.
Nhà họ Triệu.
Sau khi Triệu Khải Đức nhận được điện thoại của Cố Trường gọi đến, không nói hai lời lén lút đi ra ngoài.
Cố Trường hẹn ông ta đến khách sạn Tân Nguyệt để thử món mới.
Khách sạn Tân Nguyệt rất nổi tiếng ở đây, là chuỗi nhà hàng kinh doanh của nhà họ Cố.
Sau khi Triệu Khải Đức đến khách sạn Tân Nguyệt, Cố Trường nhiệt tình đối đãi với ông ta.
Triệu Khải Đức là bạn tốt của anh Cố Trường, cũng chính là bố Cố Minh Tuyết Cố Minh Đường; nhưng Triệu Khải Đức lại thân thiết với Cố Trường hơn.
Triệu Khải Đức và bố Cố Minh Tuyết Cố Minh Đường, bố Kim Trọng Kim Thiệu Huy, bố Dương Hưng Dương Hoài An, được xưng là Tứ hữu Hai Nam. Bởi vì bốn người bọn họ ở Hải Nam.
Bởi vì một số nguyên nhân đến từ gia tộc, sau này bốn nhà đều ra nước ngoài.
Đoạn thời gian này, chuyện nhà họ Trang đã lan truyền khắp nơi. Thân là bạn của Triệu Khải Đức, tất nhiên Cố Trường phải một số chuyện của nhà họ Triệu rồi.
Nhưng đối với chuyện nhà họ Triệu, Triệu Khải Đức rõ ràng là có dáng vẻ không kiên nhẫn, nói với Cố Trường: “Cố Trường, tôi ra đây là để ăn uống vui chơi, không phải là nói những chuyện này. Đúng rồi, hậu sự của ông nhà cậu đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Ừ. Xử lý xong rồi.” Cố Trường gật đầu.
“Vậy cậu nhận được bao nhiêu tài sản?” Triệu Khải Đức tò mò hỏi.
Cố Trường cười nói: “Trước khi ông cụ mất không lập di chúc, các anh chị em tôi vì để tranh giành tài sản mà không ngừng giao đấu. Có điều, tôi đứng về phía anh trai Cố Minh Đường của tôi. Ai. Con người ấy mà. Bình thường đều là anh chị em rất tốt, nhưng khi liên quan đến lợi nhuận của riêng mình, thì sẽ bày ra đủ kiểu xấu xa.”
“Ngày tháng của nhà họ Triệu bọn tôi cũng không dễ dàng gì. Cũng gần giống với nhà họ Cố các cậu.” Triệu Khải Đức thở dài.
“Đức Khải, không phải anh có một cổ phần nhất định ở nhà họ Triệu sao?” Cố Trường nhíu mày hỏi.
“Có một phần cổ phần thì có tác dụng gì chứ, tôi không có con nối dõi, thì không có quyền nối dõi. Cũng chính là nói, tài sản ở trong tay tôi, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay người khác thôi.” Triệu Khải Đức cảm khái.
“Bệnh của anh vẫn chưa chữa được sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!