Sau khi mấy người Triệu Hùng lộ ra diện mạo sẵn có thì làm cho toàn bộ người của cả dân tộc Lộc Hồ đều khiếp sợ ngay tại chỗ.
Vài lão tộc trưởng của tộc trại kinh ngạc một lúc lâu sau thì mới vừa chậm rãi hồi thần lại.
Miêu Vương nói với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, cái này..."
Triệu Hùng vội vàng bưng ly rượu lên, giải thích: "Thật xin lỗi các vị tộc trưởng, đây mới là diện mạo thật sự của chúng tôi. Trước kia không dùng diện mạo thật để gặp người khác, là bởi vì sẽ có người làm việc bất lợi đối với chúng tôi. Tất cả rơi vào đường cùng, bọn tôi mới ngụy trang thành một diện mạo khác. Ly rượu này tôi kính mọi người, tạ tội với mọi người ở nơi này."
Miêu Vương là một người trời sinh rất rộng rãi, ông cười ha ha nói: "Cậu Triệu, lời ấy sai rồi. Cậu đây thì có tội gì chứ? Chẳng qua kỹ năng ngụy trang này của các người cũng xuất thần nhập hóa quá, đúng thật là làm cho chúng tôi bội phục mà."
"Đúng vậy. Đúng vậy. Cậu Triệu thật là thần kỳ."
"Hóa ra cậu Triệu lại đẹp trai như vậy. Thoạt nhìn, cứ tựa như là một người có học thức vậy."
"Một người có học thức, có thể nâng lên được một hòn đá nặng tám trăm cân. Quá thần kỳ."
Các tộc trưởng không tiếc lời khen ngợi Triệu Hùng, đều hết lời tán dương anh.
Từ khi Triệu Hùng để lộ ra diện mạo thật của mình thì đôi mắt xinh đẹp của Chúc Ánh Phương không hề rời khỏi khuôn mặt đẹp trai nho nhã của anh.
Tâm hồn thiếu nữ nổi lên, lại bị diện mạo của Triệu Hùng làm cho hấp dẫn thật sâu một lần nữa.
Trước kia, Chúc Ánh Phương là bị khí chất riêng biệt trên người Triệu Hùng hấp dẫn. Cứ tựa như mấy người được sinh ra trong gia đình "gia tộc tướng lĩnh", trên người anh có một loại hơi thở quý tộc trời sinh. Mà hơi thở trên người Triệu Hùng, có một loại khí thế đứng đầu thiên hạ.
Ở "Lộc Hồ", "Trại Miêu", "Trại Dao" gì đó, mấy trại tộc này đều tôn trọng anh hùng, Triệu Hùng chính là anh hùng trong mắt Chúc Ánh Phương.
Đặc biệt, từng có một người thầy bói đã nói với Chúc Ánh Phương, dũng sĩ có thể nâng lên được hòn đá nặng tám trăm cân, chính là chân mệnh thiên tử của cô ta. Đây cũng là nguyên nhân mà Chúc Ánh Phương vừa gặp Triệu Hùng là đã yêu anh.
Hiện giờ, nhìn thấy diện mạo thật của Triệu Hùng, tâm hồn thiếu nữ của Chúc Ánh Phương hoàn toàn khóa chặt trên người Triệu Hùng.
Quan hệ giữa Kim Châu cùng với Chúc Ánh Phương rất tốt, thấy Chúc Ánh Phương cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, cô ấy nhẹ nhàng huých vào cánh tay của Chúc Ánh Phương, nhỏ giọng nói: "Ánh Phương, cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh Triệu người ta làm cái gì vậy chứ?"
"Kim Châu, cậu có còn nhớ lúc trước mình có nói với cậu, ai có thể nâng được hòn đá nặng tám trăm cân lên thì người đó chính là người đàn ông của mình không?"
"Nhớ chứ. Không phải cậu nói, là do một thầy bói nói với cậu như vậy sao?"
"Triệu Hùng anh ấy có thể nâng lên được hòn đá nặng tám trăm cân đó." Chúc Ánh Phương nói.
"Cái gì?"
Kim Châu nghe thấy vậy thì chấn động, cô ta lấy lại tinh thần nói: "Nhưng Triệu Hùng anh ta đã có vợ rồi mà. Bác sĩ Hoa đã nói cho mình biết, vợ của anh ta lại vừa mới mang thai, còn là mang thai đôi nữa đó."
"Mình mặc kệ, mình phải gả cho anh ấy. Mình cũng muốn sinh con cho anh ấy. Dù sao, ở nơi này của chúng ta có thể một chồng nhiều vợ."
"Nhưng quy định của Triệu Hùng bọn họ là một vợ một chồng mà."
Chúc Ánh Phương lắc lắc cánh tay Kim Châu mà nói: "Kim Châu, vậy cậu mau mau nghĩ cách giúp mình đi."
"Mình thì có thể có cách gì được chứ? Cả ngày mình đều làm bạn với độc trùng, tự mình đây còn rất khó khăn đây này."
"Nhưng cậu là chị em tốt của mình mà, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn mình chịu sự tra tấn của tương tư sao?"
"Cái này..."
Kim Châu thở dài, cô ấy nói: "Cậu thích ai mà không được sao cứ cố tình thích người đàn ông đã kết hôn, có gia đình rồi?"
Chúc Ánh Phương bĩu môi, cô ta nói: "Mình cảm thấy đàn ông lập gia đình, không có gì là không tốt cả. Triệu Hùng anh ấy không chấp nhận lời thổ lộ của mình, không chấp nhận tình yêu của mình. Nói rõ rằng anh ấy rất yêu vợ của anh ấy, là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa. Mình thích người đàn ông như vậy."
Kim Châu lắc đầu, cô ấy nói: "Ít động tới mấy thứ tình yêu đó đi, thứ đó mà ác lên thì còn độc hơn cả độc nữa đó."
"Nhưng tình yêu mà ngọt ngào thì còn ngọt hơn mật nữa đó." Chúc Ánh Phương phản bác.
Quan điểm về tình yêu của Kim Châu và Chúc Ánh Phương khác nhau, cũng không phát biểu ý kiến riêng gì của mình nữa.
Sau khi Ô Ân nhìn thấy diện mạo thật sự của Triệu Hùng, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác e thẹn. Trong nháy mắt, cô ta cảm thấy mình và Triệu Hùng không phải là người cùng một thế giới.
Giờ phút này, trong lòng cô ta đã buông suy nghĩ này xuống, có thì cũng chỉ là chúc phúc cho Triệu Hùng mà thôi.
Giống như mấy tộc trại "Lộc Hồ", "Trại Miêu" này, một khi gặp chuyện vui thì lại muốn tổ chức tiệc rượu lớn. Thiếu đồ ăn, vậy thì sẽ tăng thêm lượng đồ ăn; đồ ăn lạnh rồi, thì cũng sẽ chọn một vài thức ăn quan trọng để đi hâm lại.
Bữa tiệc rượu này bắt đầu từ giữa trưa, ăn suốt cho đến tối muộn.
Miêu Vương đợi cho tộc trưởng rời đi hết thì cứ luôn giữ Triệu Hùng lại mãi, để anh đến trại của bọn họ làm khách.
Thời gian của Triệu Hùng quý giá, làm gì còn có tâm tư đi đến trại khác nữa chứ.
Anh nói với Miêu Vương và tộc trưởng, lần sau có cơ hội thì nhất định sẽ đến trại của bọn họ làm khách.
Đám người Triệu Hùng vừa mới trở lại nhà của Ô Vương Tài thì chợt nghe thấy một tiếng nói của Ô Ân truyền đến từ bên ngoài phòng.
"Triệu Hiền. Triệu Hiền." Ô Ân ở trong sân kêu tên của Triệu Hiền.
Triệu Hiền nghe thấy tiếng gọi, cô ấy đi ra từ trong phòng. Tiến lên kéo cánh tay Ô Ân, cô ấy nói: "Ô Ân, sao cô lại tới đây?"
Ô Ân lấy một túi hương từ trên người ra, đưa tới trong tay Triệu Hiền rồi nói: "Triệu Hiền, cô có thể giúp tôi giao túi thơm này cho anh trai của cô không?"
Triệu Hiền nhận lấy nhìn một cái, thấy phía trên có viết một chữ "Ân", cô ấy mỉm cười nói với Ô Ân: "Ô Ân, để tôi gọi anh tôi ra, tự cô đưa cho anh ấy đi."
Mặt Ô Ân hơi đỏ lên, cô nói: "Cô đừng hiểu lầm, đây là túi hương mà tôi tự tay thêu, chỉ muốn để lại cho anh trai của cô một kỷ niệm thôi. Còn quà của các cô, ngày mai tôi sẽ đưa cho các cô."
Nói xong, không đợi Triệu Hiền đồng ý thì đã xoay người xấu hổ mà chạy đi.
"Ô Ân, Ô Ân."
Triệu Hiền đuổi theo, nhưng Ô Ân đã chạy đi xa rồi.
Sau khi trở lại trong nhà, Triệu Hiền đưa túi hương của Ô Ân cho Triệu Hùng rồi nói: "Anh, đây là cô bé Ô Ân bảo em đưa cho anh đó."
"Đây là cái gì?" Triệu Hùng hơi nhíu mày.
"Túi hương. Dùng một ít cỏ khô có thể tản ra mùi hương, rồi thêu lại thành một cái túi xinh xắn. Ô Ân nói, thứ này ở chỗ này của bọn họ, có công hiệu phòng được muỗi đốt và độc trùng đốt, còn có thể tỉnh táo nữa. Đích thân người ta thêu đó nha." Triệu Hiền cười tươi như hoa lộ ra má lúm đồng tiền nói.
"Triệu Hiền, trả lại túi hương này cho cô Ô Ân đi. Anh không thể nhận thứ đồ này của cô ấy đâu."
"Anh muốn trả tự anh đi mà trả."
"Em đi trả thay anh." Triệu Hùng dùng giọng điệu như ra lệnh nói.
"Anh là một người đàn ông đã kết hôn, sao lại có thể tùy tiện nhận quà tặng của một cô gái khác được chứ."
"Triệu Hùng, hành động này của anh không tồi."
Hà Ngọc Kỳ cười đi tới, cô ấy giơ tay ra nhận lấy túi hương từ trong tay Triệu Hùng rồi nói: "Để tôi trả thay anh."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!