Đêm nay, Triệu Hùng và những người khác đã được nghỉ ngơi rất tốt.
Không biết Ô Vương Tài do uống quá nhiều hay do mệt mà không thấy có âm thanh kỳ quái gì với vợ ông ấy.
Sáng hôm sau, Triệu Hùng dậy từ sớm.
Ánh bình minh đã xuyên thủng màn đêm, mang đến cho người ta một cảm giác như gió xuân đang tới.
Đứng trong sân, có tiếng chim hót véo von bên tai.
Triệu Hùng nhàn rỗi bèn học theo chim hót trên cành cây luyện tập kỹ năng huýt sáo Trọng Ảnh dạy.
Trước đây, khi Triệu Hùng học kỹ năng huýt sáo này luôn có chút khó khăn. Không biết tại sao, lần này đã có thể thông thạo kỹ năng này.
Anh dường như cảm nhận Trọng Ảnh như đang nói thứ ngôn ngữ của động vật vậy.
Ngôn ngữ động vật không giống như của con người, nhưng từ âm điệu của chúng, chúng có thể nắm bắt được niềm vui cũng như nỗi buồn!
Triệu Hùng thử giả tiếng chim hót gọi mấy tiếng liền thấy mấy côn chim nhỏ ríu ra ríu rit bay đến đậu trên cánh tay anh.
Cuối cùng cũng làm được, Triệu Hùng mừng rỡ vô cùng.
Triệu Hùng huýt sáo vài tiếng nữa, mấy con chim đang vây quanh này liền nhảy nhót quanh người anh.
Triệu Hùng từ trên người toát ra sự lương thiện, những con chim này cảm nhận được sự tốt bụng từ Triệu Hùng nên mới dám nhảy nhót xung quanh anh.
Lúc này, Ô Vương Tài cũng thức dậy.
Ông ta vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng này!
Ô Vương Tài đứng im tại chỗ, kinh ngạc trợn mắt, miệng há hốc.
Triệu Hùng thấy Ô Vương Tài đi ra, động nhẹ cánh tay một cái, mấy con chim liền vỗ cánh rồi bay đi.
Ô Vương Tài hoàn toàn tin rằng Triệu Hùng chính là một vị thần được ông trời phái xuống ban phúc cho bọn họ.
"Anh Triệu, anh là?..."
Triệu Hùng "À!" một tiếng rồi giải thích: "Tôi đang tập luyện kỹ năng huýt sáo!"
"Ý anh là, anh có thể giao tiếp với những con vật này phải không?"
“Cũng gần như thế!” Triệu Hùng gật đầu cười.
Ô Vương Tài quay lại quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng, cung kính nói: "AnhTriệu, anh thật sự là thần tiên mà! Tôi chưa từng nghe nói có người có thể giao tiếp với động vật đâu đấy."
Triệu Từ vội vàng đỡ Ô Vương Tài đứng dậy, nói: "Chú Ô, chú làm gì vậy?"
"Không! Anh được ông trời phải xuống, theo lý anh xứng đáng được tôn kính." Ô Vương Tài nói: "Dân tộc Lộc Hồ chúng tôi rất kính trọng thần núi. Lần này, chúng tôi có thể đến tế bái thần núi dân tộc Lộ Hồ liên được phù hộ mưa thuận gió hòa. Anh Triệu, anh thật lợi hại! "
"Chú Ô, đừng khen tôi. Chú còn khen nữa, tôi sắp bay lên trời rồi."
“Vậy anh có thể biểu diễn lại cho tôi xem được không?” Chú Ô năn nỉ Triệu Hùng.
“Được ạ!” Triệu Hùng gật đầu.
Anh cũng muốn nhân cơ hội này để rèn luyện thành thạo kỹ năng huýt sáo.
Sau khi huýt sáo vài tiếng, mấy chú chim nhỏ đang ríu rít trên cây lại xòe cánh bay về bên Triệu Hùng.
"Trời ơi! Thật sự là thần tiên!" Chú Ô vỗ đùi kêu lên.
Triệu Hùng nhắc nhở Ô Vương Tài: "Chú Ô, chú nhỏ giọng giùm một chút. Nếu không, lũ chim này lại bị kinh sợ."
“À! À!” Ô Vương Tài lập tức cẩn thận đứng lên.
“Anh có thể khiến chúng nhảy lên người tôi không?” Ô Vương Tài hỏi.
"Để cháu thử xem!"
Triệu Hùng cũng không quá chắc chắn, nói với Ô Vương Tài: "Chú Ô, chú không nên tỏa ra sự hung dữ, mà phải tỏa ra sự lương thiện mới được. Chú là người đứng đầu trong chuỗi cung ứng lương thực nên những con vật ở đây đều sợ chú."
"Tôi hiểu."
Ô Vương Tài cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cố gắng làm cho tâm thái được bình tĩnh.
Sau khi Triệu Hùng nhẹ nhàng huýt sáo, chỉ thấy mấy con chim trên tay anh tựa như có thể hiểu được lời anh nói, vài con bay về phía Ô Vương Tài. Đậu lên người ông ta, sôi nổi, thích thú lắm.
Ô Vương Tài tỏ ra còn phấn khích hơn những con chim nhỏ này.
Ví dụ, người dân ở các thành phố thường nuôi thú cưng.
Có chó, mèo, động vật máu lạnh nhưu rắn và thằn lằn hoặc nhện. Cũng có một số người thích nuôi chim, cá, rùa và những loài tương tự.
Một số người thường xuyên giao tiếp với thú cưng dần trở nên quen thuộc với tính cách của chúng và trở nên thân thiết với chúng. Đây cũng là một cách giao tiếp với động vật.
Tuy nhiên, phương pháp giao tiếp này, so với kỹ thuật huýt sáo Trọng Ảnh dạy vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Triệu Hùng vừa mới thông thạo cách huýt sáo Trọng Ảnh dạy mình, trong lòng anh rất vui mừng.
Lo lắng những con chim này bị kinh sợ liền huýt sáo cho chúng bay đi.
Ô Vương Tài tỏ ra đặc biệt phấn khích, thậm chí còn phấn khích hơn cả Triệu Hùng.
Ông ta nói với Triệu Hùng: “Tôi sẽ đến nhà trưởng thôn nói cho ông ấy biết chuyện này!” Nói xong liền vội vàng chạy đi không đợi Triệu Hùng trả lời.
Triệu Hùng có chút bối rối không nghĩ ra, không biết mình có chút sở trường mà phải đi báo với trưởng thôn làm gì
Khi trưởng thôn nghe được Ô Vương Tài báo vậy, ông ta và Ô Vương Tài đến thẳng nhà của Ô Vương Tài.
Trưởng thôn đang chuẩn bị xoay người quỳ xuống trước Triệu Hùng, Triệu Hùng nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cánh tay trưởng thôn, khó hiểu nói: "Trưởng thôn, ông làm sao vậy?"
"Anh Triệu, anh là một anh hùng được trời cao phái tới cho chúng tôi. Dĩ nhiên tôi phải hành lễ với anh!"
Triệu Hùng vội vàng giải thích: "Tôi không phải anh hùng ông trời phái xuống. Chẳng qua chỉ là kỹ năng giao tiếp với động vật mà bạn tôi đã dạy cho tôi. Kỹ năng này gọi là huýt sáo!"
"Không, không, không! Anh nhất định là anh hùng trời cao phái xuống cho dân tộc Lộc Hồ . Xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Trưởng thôn đã nhiều tuổi, Triệu Hùng làm sao có thể để trưởng thôn quỳ xuống trước mặt mình.
Ngay khi trưởng thôn định hạ người quỳ xuống,Triệu Hùng thầm dùng nội lực, nhẹ nhàng đỡ lấy tay trưởng thôn.
Trưởng thôn cố dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể quỳ xuống!
Càng như vậy, trưởng thôn và Ô Vương Tài càng tin rằng Triệu Hùng chính là vị anh hùng được ông trời phái đến cho Lộc Hồ.
Khi Hoa Di, Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ thức dậy và nghe được chuyện đó, Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ nói rằng họ biết khi Triệu Húc không có việc gì, ở nhà thường huấn luyện một con chồn nhỏ, là anh đang luyện tập kỹ năng huýt sáo mà Trọng Ảnh dạy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!