Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng đổ đầy bình dầu chiếc xe, sau đó chuẩn bị thêm một thùng dầu nữa rồi xuất phát đến Lâm Mao.
Không thể không nói, phong cảnh của tỉnh Vân Giang thực sự đẹp không thể tả.
Phương Bắc vẫn là gió xuân lẫm liệt, cỏ cây nảy nở sinh sôi. Thành phố Hải Vân đã sớm hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, dạt dào màu xanh biếc, một cảnh trời trong gió nhẹ mây thanh.
Trên đường từ thành phố Hải Vân đến sông Hồng phải đi qua rất nhiều thành thị. Chỉ là phong cảnh trên đường cũng đủ khiến tâm tình người ta vui vẻ, hứng thú dạt dào.
Có Hà Ngọc Kỳ ở đây, khi di du lịch sẽ không bao giờ buồn chán. Trong xe thỉnh thoát phát ra từng trận âm thanh cười đùa.
Triệu Hùng đã cất rất nhiều chăn gối ở rương sau xe. Tiểu Đậu còn nhỏ, vừa vặn có thể nằm xuống. Sau khi trải qua Hoa Di điều dưỡng, cơ thể của Tiểu Đậu đã khôi phục không tệ.
Triệu Hùng đồng ý đề nghị của Cẩm Tú, cho nên anh nhất định sẽ đưa Tiểu Đậu về nhà.
Đừng nhìn tuổi tác của Triệu Hùng không lớn, nhưng anh chính cống là một tài xế lâu năm.
Một đường để nhạc nhẹ, anh lái rất nhẹ nhõm.
Hành trình thì lấy sự an toàn làm chủ, cho nên Triệu Hùng cũng không lái xe với tốc độ nhanh. Nếu mà nửa đường có cảnh đẹp, anh vẫn chọn địa phương an toàn để ngừng xe để chụp một vài tấm hình lưu niệm.
Dọc theo đường đi, có Hoa Di, Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ, có những người đẹp này đi theo, anh cũng không cảm thấy cô đơn lắm.
Buổi chiều đầu tiên, bọn họ ngủ lại ở một thành phố tên là Ngọc Nguy.
Lúc buổi tối, bọn họ bị Hà Ngọc Kỳ quấy rầy đòi hỏi, cho nên tất cả bọn họ đều đi ra ngoài để dạo chợ đêm. Ăn rất nhiều món đồ ăn ngon, Hoa Di, Hà Ngọc Kỳ và Triệu Hiền đều mua một chút trang sức nhỏ phù hợp với riêng mình. Mua vài đồ vật này chính là để chuẩn bị phân phát cho bạn bè sau khi về nhà.
Mấy người đều mang theo mặt nạ giả, Triệu Hùng cũng không sợ có người nhận ra bọn họ, chỉ cần Hà Ngọc Kỳ không gây chuyện là được.
Cũng may mà trong suốt quá trình đi xe, Hà Ngọc Kỳ cũng tương đối ngoan ngoãn, không có làm ra chuyện gì khác người."
Triệu Hùng ôm Triệu Niệm, thấy bộ vòng cổ của cô bé rất xinh đẹp, anh mua một lần hai cái.
Một cái đưa cho Triệu Niệm, sau đó một cái trở về đưa cho Dao Châu.
Triệu Niệm gặp Triệu Hùng tiễn đưa lễ vật, con bé vô cùng vui mừng hôn một cái lên gò má của Triệu Hùng. Miệng nhỏ ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh Hùng."
Triệu Hùng đã hoàn toàn buông xuống thành kiến với Triệu Niệm, cho dù Lưu Văn Nhân như thế nào, ít nhất thì đứa nhỏ là vô tội. Dù sao thì Triệu Hùng đã từng mạo hiểm một mình đi cứu Triệu Niệm, lấy máu tươi của anh cho Triệu Niệm ăn, hai anh em đã có tình cảm nhất định.
"Triệu Niệm, em thích cái gì thì nói với anh."
Triệu Niệm chỉ vào quầy hàng có bán kẹo đường rồi nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh có thể mua một cái kẹo đường cho em ăn được không?"
"Đương nhiên có thể! Nhưng mà sau khi ăn kẹo đường buổi tối xong thì nhớ kỹ đánh răng."
"Mỗi lần ăn xong em đều đánh răng mà." Triệu Niệm một mặt ngu ngơ trả lời.
Vừa nhìn thấy Triệu Niệm, Triệu Hùng nghĩ đến con gái Dao Châu của anh.
Mặc dù Dao Châu đã trưởng thành, cũng rất hiểu chuyện, nhưng mà bởi vì anh bận rộn nhiều việc của nhà họ Triệu và sự nghiệp của bản thân cho nên bôn ba bốn phía. Ngoại trừ có thể mua lễ vật cho con gái, thời gian anh và Dao Châu ở chung càng ngày càng ít đi. Nếu hai đứa con trai lại vừa ra đời, chắc chắn sẽ phân đi phần lớn tình thương của bố, cho nên Triệu Hùng định lần này trở về sẽ tìm cơ hội chơi đùa với Dao Châu một chút, để bù đắp tiếc nuối trong lòng anh.
Triệu Hùng mua hai cái kẹo đường, một cái đưa cho Triệu Niệm, một cái khác đưa cho Tiểu Đậu.
Thành phố Ngọc Ngà sản xuất rất nhiều thuốc lá, nổi tiếng khắp cả nước.
Triệu Hùng lo lắng trên đường lái xe sẽ buồn ngủ, cho nên anh mua một lần hai gói thuốc.
Trên đường trở về, Hoa Di thấy Triệu Hùng mua hai gói thuốc, cho nên khuyên bảo anh: "Về sau anh vẫn nên bớt hút thuốc lại một chút. Hút thuốc không tốt cho cơ thể."
"Ừ. Anh cũng đang giảm dần."
"Vậy là tốt rồi!" Hoa Di gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Ngày thứ hai, trời không đẹp lắm, mưa nhỏ rơi "tí tách, tí tách" xuống.
Triệu Hùng định nghỉ ngơi thêm một ngày rồi mới đi tới huyện Nghệ Ân. Nhưng mà sáng sớm, Tiêu Độc trên người Tiểu Đậu đã phát tác.
Thấy đứa bé này bị hành hạ đau đớn đến mức không muốn sống, Triệu Hùng vẫn quyết định đội mưa xuất phát.
Kỳ thực, Tiêu Độc trong cơ thể Tiểu Đậu có tác dụng kéo dài tính mạng cho cậu bé. Nếu không, với thể chất của cậu bé thì đã sớm chết yểu rồi.
Chỉ là sống sót thống khổ như vậy, thật đúng là không bằng chết thoải mái để rời khỏi thế giới này.
Đương nhiên, ý nghĩ của mỗi người khác biệt, ai cũng không thể chi phối tư tưởng của người khác. Có lẽ người hạ Tiêu Độc cho Tiểu Đậu cũng là có ý tốt.
Gặp Triệu Hùng kiên trì đội mưa tiến lên, Hoa Di lo lắng nói: "Không phải anh đã nói đoạn đường này dễ xảy ra lún hoặc là đất đá sạt lở sao? Không bằng chờ trời hết mưa rồi chúng ta lại đi tiếp."
"Mưa cũng không phải rất lớn, hẳn sẽ không có chuyện gì." Triệu Hùng nói.
Hà Ngọc Kỳ cũng nói câu: "Hoa Di, kỳ thực không khí trời mưa cũng rất tốt. Chị nhìn xem, có người chuyên lái xe cho chúng ta, chúng ta nói chuyện phiếm vui vẻ trong xe, còn có đầy đủ đồ ăn vặt, không có chuyện gì."
Hoa Di trừng mắt lườm Hà Ngọc Kỳ: "Con bé này chính là tâm lớn, chuyện gì thì em cũng nghĩ là chuyện nhỏ."
Hà Ngọc Kỳ cười cười, nói: "Người sống trên đời phải thoải mái một chút, không tốt sao?"
"Tốt tốt tốt! Em nói cái gì cũng có lý hết."
Hoa Di biết Hà Ngọc Kỳ là người cãi bướng, mọi thứ đều thích tranh cãi, cho nên cô ấy cũng không cho Hà Ngọc Kỳ cơ hội tranh cãi.
Triệu Hùng lái xe hơn hai giờ, sau đó nhìn thấy phía trước có rất nhiều xe xếp hàng dài đang ngừng lại.
Hoa Di thấy vậy nhíu mày lại: "Phía trước đã xảy ra tai nạn sao?"
"Không biết!" Triệu Hùng ngừng xe sát bên đường.
Đợi chừng hơn một tiếng, dòng xe vẫn không nhúc nhích, xe ở phía sau cũng đã xếp thành hàng dài.
Toàn bộ đoạn đường đã vô cùng chật chội.
Con đường tới huyện Nghệ Ân vốn là đường quốc lộ cấp hai cho nên không rộng rãi cho lắm. Bây giờ lại gặp phải tình huống kẹt xe như thế này, vừa không có cách nào tiến lên, cũng không có cách nào lùi về.
Đến giờ phút này, Triệu Hùng thực sự có chút hối hận đội mưa đi về phía trước, còn không bằng nghe lời đề nghị của Hoa Di, chờ cho trời hết mưa rồi lên đường.