Triệu Khải Nhân để người ở gần “Đầm Kim Ngư Phủ” giám sát tình huống bên trong, nhưng không được tiến vào “Đầm Kim Ngư Phủ”.
Trước sau có người từ “Đầm Kim Ngư Phủ” trốn thoát.
Mãi đến khi Triệu Hùng, Tiết Ân mang theo Triệu Khải Nghĩa cùng Sở Mai Nhiên lên một chiếc xe không có biển, thuộc hạ của Triệu Khải Nhân lập tức báo lại cho ông tan.
“Ông Hai, ông Ba được người ta cứu ra ngoài rồi!”
“Ai cứu ra?” Triệu Khải Nhân vội hỏi.
“Không thấy rõ!”
“Theo dõi bọn họ, nhất định phải biết rõ thân phận của đối phương.”
“Đã rõ!”
Triệu Hùng đã cảm giác được có người giám thị ở gần đó. Nhưng lúc này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Sau khi lên xe, người khác muốn đuổi theo kịp anh, ở Hải Phòng còn không có người như vậy tồn tại.
Sau khi lên xe, Triệu Hùng đạp chân ga.
Động cơ xe phát ra âm thanh rít gào, trong nháy mắt nhanh chóng rời đi.
Người Triệu Khải Nhân phái đi vội vàng đuổi theo xe, thế nhưng sau khi quẹo mấy con phố đã mất dấu.
“Ông Hai, chúng tôi không đuổi kịp, bị bỏ rơi!” Thuộc hạ báo cáo với Triệu Khải Nhân.
Triệu Khải Nhân tức giận mắng: “Một đám vô dụng! Đi thôi, chúng ta đi Đầm Kim Ngư Phủ nhìn một cái.”
Triệu Khải Nhân mang theo Triệu Phúc vừa tới “Đầm Kim Ngư Phủ”, thấy bên trong mười mấy người chết. Có chết vì đạn bắn, có chết vì bị đánh.
Ngay cả Sở Mai Nhiên võ công cao cường cũng không thấy!
Người chết trong “Đầm Kim Ngư Phủ”, đều là người học võ cùng vệ sĩ Tây Giao phái tới, Triệu Hùng cùng Tiết Ân cũng không đả thương người vô tội. Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn không thể không kinh động cảnh sát.
Triệu Khải Nhân đầu tiên để người phong tỏa tin tức.
Lưu Vũ Tiến đã nhận được điện thoại của thuộc hạ nói Dương Hưng của Hoàng Long dẫn người cướp Triệu Khải Nghĩa, bắt Sở Mai Nhiên đi, cũng sát hại mười mấy người Tây Giao.
Hai ngày trước, vì tìm hiểu chuyện Triệu Hùng thay Lý Hữu Chiến dời mộ, Tây Giao đã bị mất một nhóm người, hôm nay lại chết mười mấy người. Tuy rằng không phải là tinh nhuệ của Tây Giao, nhưng cũng là người Tây Giao thật vất vả bồi dưỡng.
Lưu Vũ Tiến giận không kìm được, đầu tiên là gọi điện thoại cho Dương Hưng của Hoàng Long, điện thoại reo lúc lâu cũng không thấy có người nghe. Sau đó, càng gọi điện thoại tới chỗ Triệu Khải Nhân.
Triệu Khải Nhân thấy là Lưu Vũ Tiến gọi điện thoại, sợ đến run cả người, kém chút nữa rơi điện thoại xuống đất.
“A lô!”
“Triệu Khải Nhân, trước khi tôi trở lại, chuyện đối chiến tập đoàn Hùng Quang ở Hải Phòng, do ông phụ trách! Nếu như ông không làm ăn được gì thì cứ chờ ruột thối rữa mà chết đi!”
“Tôi...”
Lưu Vũ Tiến vội ngắt lời Triệu Khải Nhân: “Lập tức phái người tìm kiếm Sở Mai Nhiên và Triệu Khải Nghĩa toàn thành phố. Trọng điểm là chỗ của Triệu Hùng!”
“Cậu Tiến, đây là chuyện không thể nào. Lấy năng lực của Triệu Hùng ở Hải Phòng cũng không phải là đối thủ của chúng ta.”
“Ông ngu à! Phái người theo dõi anh ấy. Có gió thổi cỏ lay gì, nhớ kỹ báo cho tôi đầu tiên, nếu là dám có điều giấu diếm, ông cứ chờ nhặt xác cho con trai ông đi!” Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
Lưu Vũ Tiến lại thử gọi điện thoại cho Dương Hưng, thế nhưng liên tiếp gọi hai lần vẫn không gọi được. Anh ta tức giận trực tiếp nhắn tin cho Dương Hưng: “Dương Hưng, thằng nhóc anh có phải muốn chết không? Dám đụng đến người của Tây Giao tôi, anh chán sống rồi! Lập tức giao Triệu Khải Nghĩa cùng Sở Mai Nhiên ra đây, nếu không Hoàng Long các người cũng đừng mong sống yên!”
Ngã Nguyệt Đàm!
Sau khi Triệu Hùng lái xe vào “Ngã Nguyệt Đàm”, phân phó Hùng Huy Khang phái thêm người từ Cửu Đường tăng mạnh cảnh giới “Ngã Nguyệt Đàm”.
Hùng Huy Khang lĩnh lệnh, lập tức từ chỗ Lan Ngọc Tâm bên Cửu Đường xin thêm người.
Triệu Hùng cũng không đưa Triệu Khải Nghĩa vào trong nhà, mà là dẫn tới một phòng trống trong khu.
Toàn bộ “Ngã Nguyệt Đàm” chia làm hai khu.
Một khu là nhà cấp cao kẻ có tiền mua được, mà một khu khác là khu nhà cấp cao trong khu nhà cấp cao, cũng chính là “Quan Cảnh Đài!” mà Triệu Hùng ở.
Từ khi Triệu Hùng phát hiện “nhà họ Tiêu” trong năm dòng họ cũng ở đây, anh để Hồ Dân một lần nữa quy hoạch lại khu này. Quy hoạch cả nhà họ Tiêu vào trong phạm vi bảo hộ.
Bộ phận này được bảo vệ khu vực gọi là “Quan Vịnh!”, cũng chính là lầu các trên mặt nước.
Ở đây dẫn một phần nước ở “Nguyệt Đàm” qua, xây thành hồ nước, là cảnh đẹp nhất trong cả “Ngã Nguyệt Đàm”. Mà khu nhà giàu bên kia cảnh trí cũng rất khá. Chẳng qua là vẫn có chênh lệch nhất định với “Quan Cảnh Đài” Triệu Hùng ở cùng với “Quan Vịnh” nhà họ Tiêu ở thôi.
Ở “Quan Vịnh”, Hồ Dân đã thu về không ít phòng ở. Kể từ đó, không chỉ có có thể bảo hộ an toàn của nhà họ Tiêu, cũng hoàn toàn cách biệt với cả khu nhà.
Sau khi đỡ Triệu Khải Nghĩa lên trên một cái giường, Triệu Hùng để Hùng Huy Khang nhanh chóng đi gọi bác sỹ tư của khu nhà.
Trong một phòng trống, Sở Mai Nhiên vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.
Triệu Hùng lực đạo rất nặng, ra tay lại vừa đúng. Không đến hai tiếng, Sở Mai Nhiên không thể tỉnh được.
“Cô ta sắp tỉnh!” Triệu Hùng nói với Tiết Ân.
Hai người đã khôi phục tướng mạo sẵn có, Tiết Ân hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh định làm gì?”
“Bức cung cô ta! Tiết Ân, cậu đi gọi điện thoại cho Văn Sơn bảo cậu ấy qua đây một chuyến!”
“Được!” Tiết Ân xoay người đi ra ngoài.
Triệu Hùng vì phòng ngừa Sở Mai Nhiên trả thù mình, nhân lúc cô ta vẫn còn đang hôn mê phế đi võ công của cô ta. Kể từ đó, sẽ không sợ Sở Mai Nhiên làm loạn.
Sau một lúc lâu, Sở Mai Nhiên từ từ tỉnh lại.
Khi cô ta thấy người trước mặt là Triệu Hùng, không khỏi giật mình gần như cho là mình đang nằm mơ.
“Triệu Hùng, sao lại là cậu?” Sở Mai Nhiên trừng mắt lạnh giọng hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười lạnh hai tiếng, hỏi ngược lại: “Vì sao không thể là tôi?”
Anh từ trong túi áo lấy thuốc lá ra, đốt một điếu.
Rất nhiều hình ảnh liên tiếp nhảy ra trong đầu Sở Mai Nhiên, bỗng nhiên tỉnh ngộ hỏi: “Dương Hưng là một phe với cậu?”
Triệu Hùng nghe nói như thế, kém một chút cười phì ra.
Sở Mai Nhiên này thật đúng là giả vờ thông minh, cũng quá tự cho là đúng!
Triệu Hùng thuận thế gật đầu, nói với Sở Mai Nhiên: “Không sai! Dương Hưng là người của tôi.”
Sở Mai Nhiên nghe xong lộ ra vẻ kinh hãi, cuối cùng cô ta cũng biết tại sao Dương Hưng phải ra tay cứu Triệu Khải Nghĩa rồi.