Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Tỷ Phú - Triệu Hùng - Lý Thanh Tịnh (FULL)

Sau khi rời trường mẫu giáo Triệu Hùng đến vườn Lâm Mai của Trần Thiên Trung ngồi một lát.

Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia, Tần Thất Gia, Tần Cửu Gia thấy Triệu Hùng tới, ai nấy đều vô cùng vui vẻ.

Trần Thiên Trung hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, ông chủ đã tới đây, cậu biết chứ?”

“Cháu biết rồi.” Triệu Hùng gật đầu.

“Vậy cậu khi nào mới định gặp ông ấy?” Trần Thiên Trung hỏi.

Triệu Hùng nói: “Cháu đã đồng ý cuối tuần này sẽ gặp nhà họ Triệu.”

“Vậy thì cậu và ông chủ nhất định phải tìm một cơ hội để nói chuyện thật tốt với nhau. Nhất định đừng nóng nảy.” Trần Thiên Trung lo lắng nói.

“Bác yên tâm đi, cháu nhất định sẽ cư xử đúng mực.”

Tần Cửu Gia nghe xong thì hừ mũi: “Triệu Hùng, với một kẻ vô tâm như vậy thì sao có thể nói chuyện được chứ. Nếu tên Triệu Khải Thời đó dám tới đây, ta sẽ cho nó biết tay.”

Trần Thiên Trung bật cười khuyên nhủ Tần Cửu Gia: “Cửu Gia, đừng tức giận như vậy. Ông cũng biết lý do ông chủ kết hôn với Lưu Văn Nhân rồi, không nên hiểu lầm ông ấy nữa.”

“Cho dù Triệu Khải Thời làm vậy thì nhà họ Triệu, nó cũng phải xin lỗi Tần Uyển, đó là sự thật.” Tần Cửu Gia vẫn giận dỗi quát.

“Cái này …” Trần Thiên Trung nhất thời không nói lên lời.

Triệu Hùng liền nói: “Được rồi! Tôi biết mọi người đều muốn tốt cho tôi, nhưng đó là chuyện giữa tôi và bố tôi, mọi người cũng không nên quan tâm nhiều.

Tần Tam Gia gật gật đầu nói: “Cửu Gia, Triệu Hùng nói đúng. Có câu nói, việc nhà ai người nấy quản, lần này vẫn nên để Triệu Hùng tự giải quyết một mình đi.”

Triệu Hùng ở lại hàn huyên một số chuyện với mấy ông lão nhà họ Tần một lúc lâu, sau đó mới rời đi.

Trước khi đi, Tần Cửu Gia còn dặn dò khi nào rảnh rỗi hãy đưa Lý Thanh Tịnh và mấy đứa nhỏ tới chơi. Cũng không có việc gì, chỉ là để trò chuyện cùng họ.

Người già, trái tim sẽ luôn cảm thấy cô đơn.

Trần Thiên Trung cũng hiểu điều này.

Mặc dù ông sống trong một biệt thự rộng lớn, không cần lo lắng về đồ ăn và quần áo, tiền trong tài khoản tiêu mấy đời không hết, nhưng nhà càng lớn thì cô đơn càng nhiều.

Kể từ khi mấy ông cụ của nhà họ Tần tới sống ở đây, Trần Thiên Trung ngày nào cũng cùng họ nói chuyện, đánh cờ, uống trà … Cuộc sống cũng bớt quạnh quẽ hơn.

Trần Thiên Trung bây giờ rất khó xử, ông lúc này đã là người của Triệu Hùng, không tiện giúp Triệu Khải Thời nữa. Nhưng ông ấy biết rằng sự xuất hiện của rất nhiều thành viên trong nhà họ Triệu tại Hải Phòng không đơn giản chỉ vì một vụ kiện.

Chỉ sợ, đây mới là khúc dạo đầu của một cơn bão lớn mà thôi.

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi vườn Lâm Mai, vừa lên xe với ý định tìm Kim Trung thì đúng lúc này, Kim Trung gọi điện thoại tới.

Triệu Hùng hỏi Kim Trung: “Kim Trung, tôi còn đang định gọi cho cậu. Hiện giờ các cậu đang ở đâu vậy?”

“Triệu Hùng, có chuyện rồi. Hãy mau tới Thanh Hải đi.”

“Có chuyện gì vậy?” Triệu Hùng sốt sắng hỏi.

Trương Tử An và Thi Sinh đang đánh nhau. Cả hai đều bị thương rồi.

“Được rồi, tôi sẽ đến ngay!”

Sau khi cúp máy Triệu Hùng hướng xe về phía vịnh Thanh Hải, lái như bay tới đó.

Thanh Hải cách Ngã Nguyệt Đàm không xa, người của Kim Trung rảnh rỗi không có việc gì liền tới Thanh Hải câu cá.

Khu vực Thanh Hải có nhiều hồ tự nhiên. Thường ngày cũng có không ít người ở Hải Phòng tới đây câu cá. 

Khi Triệu Hùng lái xe đến nơi có rắc rối, anh vẫn thấy hai nhóm người đang không ngừng cãi lộn.

Cũng may bọn họ còn chưa bị truyền thông phát hiện ra. Nếu không, hai cậu chủ nhà họ Trương và nhà họ Thi không chỉ cãi nhau mà còn động tay chân, nhất định đây sẽ là tin nóng nhất trên báo ngày mai.

Đỗ xe gọn vào một chỗ, Triệu Hùng lập tức tiến tới phía bọn họ.

Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng tới, vội vàng chạy đến gần anh.

“Này, tên nhóc Thi Sinh kia gây chuyện đánh nhau, anh mau ra tay, dạy cho anh ta một bài học.”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ và nói: “Cô cả ngày chỉ thích đánh nhau thôi phải không? Có thể giải quyết trong hòa bình mà, sao cứ phải dùng vũ lực?”

“Tính cách của Thi Sinh thế nào, anh còn định hòa bình thế nào? Tôi chỉ hận không thể tới đánh cho anh ta một trận.” Hà Ngọc Kỳ bĩu môi, không phục mà nói.

Triệu Hùng đi cùng Hà Ngọc Kỳ tới gần, liền thấy vệ sĩ của hai bên đều đã bị thương. Trên người Trương Tử An và Thi Sinh cũng đầy những vết đấm đá, rõ ràng là bọn họ nói chuyện bất hòa dẫn tới đánh nhau.

Điều khiến Triệu Hùng tức giận chính là là Lưu Vũ Tiến cũng ở đây.

Hiện tại, Triệu Hùng hễ nhìn thấy Lưu Vũ Tiến là trong người không khỏi giận dữ.

Bố của anh kết hôn với Lưu Văn Nhân, Lưu Vũ Tiến lại là em trai của Lưu Văn Nhân.

Mấy chuyện này là sao chứ? Mối quan hệ này thực sự quá lộn xộn.

Nhìn thấy Triệu Hùng đến, hai bên tạm ngừng tranh cãi.

Triệu Hùng thấy miệng Trương Tử An bị đánh tới chảy máu, liền nổi giận hỏi: “Tử An, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Trương Tử An trả lời: “Tôi cùng Kim Trung, anh Mã và Tô Hữu Hiệu tới đây câu cá, nhưng Thi Sinh lại nói nơi này là của nhà họ Thi bọn họ. Tôi cùng anh ta bất đồng, sau đó cả hai cùng xông vào đánh nhau.”

Lưu Vũ Tiến nhìn Triệu Hùng rồi cười lạnh nói: “Triệu Hùng, mặc dù hiện tại anh là hội trưởng thương hội Hải Phòng, nhưng anh cũng không đến mức đòi quản cả trời cả đất cả không khí đấy chứ. Khu Thanh Hải này vừa được tập đoàn Minh Huy đấu thầu. Mà Thi Sinh lại là một trong những cổ đông lớn nhất của Minh Huy. Bây giờ Thi Sinh nói bạn anh không được câu cá ở đây, có gì không đúng sao?”

“Tập đoàn Minh Huy đấu thầu?” Triệu Hùng cau mày.

“Tất nhiên!” Lưu Vũ Tiến làm ra vẻ ngạo mạn.

Triệu Hùng lấy điện thoại di động, gọi cho Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang, yêu cầu anh ta lập tức kiểm tra thông tin.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!