Triệu Hùng nhìn hình xong, trong mũi “hừ!” một tiếng, vo giấy phong bì thành một cục, ném xuống giận nổi giận đùng đùng quay vào nhà.
Hùng Huy Khang đầu óc mơ hồ, không biết tại sao Triệu Hùng xem hình xong lại tức giận đến như vậy.
Lúc Triệu Hùng trở lại trong phòng ngủ, anh ném hình lên trên giường, thở phì phò nói: “Thanh Tịnh, em luôn miệng nói Triệu Khải Thời có bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng, nhưng em xem ông ta làm cái chuyện tốt nào kia?”
Lý Thanh Tịnh đang đọc một quyển sách dành cho phụ nữ có thai, thấy Triệu Hùng không hiểu vì sao mà tức giận đùng đùng như vậy, bèn nhặt hình trên giường lên nhìn một cái, khuôn mặt xinh đẹp có hơi biến sắc.
Cô nói với Triệu Hùng: “Anh lấy hình này ở đâu ra?”
“Huy Khang đưa cho anh.”
“Người nào đưa cho Huy Khang?”
“Huy Khang nói không biết!” Triệu Hùng nói.
Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng, nói: “Người đưa hình nhất định là có liên quan đến đám người Tây Giao. Bọn họ đưa hình cho anh rõ ràng cho thấy ý muốn chọc anh nổi giận. Sao anh không kiềm được mình thế?”
Triệu Hùng chẳng qua là bị cơn tức giận nhất thời làm cho đầu óc mê muội, sau khi tỉnh táo lại liền hiểu ra trong đó có mờ ám.
“Thanh Tịnh, nhưng mà bọn họ cũng quá là không biết xấu hổ đúng chứ?” Triệu Hùng tức giận nói.
Lý Thanh Tịnh cầm hình trong tay, nói: “Từ những tấm hình này thì thấy hai người cũng không có hành động nào quá giới hạn. Thế thì sao mà người ta xấu hổ cho được? Đừng quên bố anh và Lưu Văn Nhân đã kết hôn rồi.”
Triệu Hùng dịu lại.
Lý Thanh Tịnh nói đúng, bố anh Triệu Khải Thời đã kết hôn cùng người phụ nữ tên Lưu Văn Nhân này. Hai vợ chồng ở chung một chỗ ôm ôm ấp ấp cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều Triệu Hùng vừa nhìn thấy bố Triệu Khải Thời cùng người phụ nữ Lưu Văn Nhân này ở chung một chỗ thì đã giận đến không chỗ phát tiết. Bởi vì với chuyện Triệu Khải Thời ly hôn với vợ mình, không bầu bạn với anh, cái này vẫn khiến Triệu Hùng không thể quên được.
Lý Thanh Tịnh khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Lưu Văn Nhân dáng dấp còn rất xinh đẹp!”
“Xinh đẹp mấy nữa cũng là hồ ly tinh!”
“Anh đừng có nói người ta như vậy! Mở miệng là hồ ly tinh, ai mà nghe cho lọt chứ?”
“Cô ta không thích nghe thì sao? Dù sao trong lòng anh, Lưu Văn Nhân chính là con hồ ly tinh phá hư hạnh phúc của người khác.”
Lý Thanh Tịnh sắp xếp lại hình, đặt ở đầu giường, khuyên nhủ Triệu Hùng: “Triệu Hùng, càng như thế này thì anh càng phải bình tĩnh. Chuyện lần này e cũng không phải đơn giản như vậy. Tây Giao nhất định là có âm mưu lớn hơn. Chỉ e là Triệu Khải Thời và Lưu Văn Nhân đến Hải Phòng cũng không phải là cái mà chúng muốn. Nếu như anh không thể bình tĩnh lại thì chỉ e sẽ trúng kế của Tây Giao.”
Nghe Lý Thanh Tịnh nói một hồi, Triệu Hùng liền trầm mặc.
Kích động là ma quỷ!
Nếu như mình thật sự kích động thì sẽ hư bột hư đường.
Nhưng chuyện này, với bất cứ người nào cũng không cách gì mà chấp nhận nổi.
Triệu Hùng không phải thánh, anh cũng là phàm phu tục tử, dĩ nhiên cũng có thất tình lục dục cùng hỉ nộ ái ố!
“Thanh Tịnh, là anh quá kích động.” Triệu Hùng cúi đầu nói.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Em biết tâm tình anh không tốt. Anh đi tìm người uống rượu giải sầu chút đi! Có điều, đừng uống say đó, tốt nhất là anh để cho Huy Khang sai người làm tài xế cho anh.”
Triệu Hùng đúng là muốn phát tiết buồn bực trong lòng.
Lý Thanh Tịnh thân thiện, lo nghĩ cho Triệu Hùng khiến trong lòng Triệu Hùng vô cùng cảm động.
“Thanh Tịnh, vậy em ngủ trước đi! Anh đi uống một hai ly rồi sẽ quay về.”
“Ừ! Đừng uống nhiều nhé.” Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng.
“Sẽ không đâu!”
Triệu Hùng cầm áo khoác lên, xoay người đi ra ngoài.
Anh vốn muốn tìm đám người Nông Tuyền cùng đi uống rượu với mình, hay hoặc giả hẹn với nhóm Kim Trung. Nhưng sau đó vẫn quyết định đi đến quán rượu một mình.
Triệu Hùng nói Huy Khang tìm một người anh em Cửu Đường làm tài xế cho mình, sau đó ngồi xe rời khỏi Ngã Nguyệt Đàm.
“Anh Triệu, chúng ta đi đâu đây?” Người anh em Cửu Đường hỏi Triệu Hùng.
“Cậu cứ lái đi đã! Tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Triệu Hùng nói.
Người anh em lái xe nghe lời Triệu Hùng, không dám nói gì nữa, chuyên tâm dồn chí lái xe.
Lái đi chừng ba mươi phút, trong ba mươi phút này Triệu Hùng vẫn đang suy nghĩ.
Khi anh ngẩng đầu một cái, nhìn nơi này cách quán bar Hoa Đế không xa lắm bèn nói với người anh em lái xe đổi đường đi đến quán bar Hoa Đế.
Sau khi vào quán bar, nhân viên phục vụ quán liếc mắt một cái liền nhận ra là Triệu Hùng.
Người đại diện pháp luật của quán bar Hoa Đế mặc dù là Hoàng Nguyệt Ánh, nhưng nhân viên phục vụ ở đây đều biết, Triệu Hùng là khách quý của Hoàng Nguyệt Ánh. Huống chi, thân phận của Triệu Hùng không phải là tầm thường, anh là Hội trưởng Thương hội Hải Phòng.
“Tìm cho tôi một chỗ yên lặng!” Triệu Hùng nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ lập tức đáp một tiếng, dẫn Triệu Hùng đến một chỗ vắng vẻ.
Vị trí này tổng cộng chỉ có ba cái bàn, một trong số đó có một người đang ngồi uống rượu, trên bàn để bảy, tám chai bia Hoegaarden 350ml.
“Hằng?” Triệu Hùng thốt lên.
Người ngồi ở bàn uống rượu chính là Triệu Hằng.
Triệu Hằng cũng không ngờ sẽ đụng phải Triệu Hùng ở đây.
“Anh Hùng sao anh cũng đến đây?” Triệu Hằng đứng dậy, mặt đầy biểu tình kinh ngạc.
Triệu Hùng cười một cái, nói: “Tới nơi này đương nhiên là muốn uống rượu rồi. Sao, có mình cậu thôi à?”
Triệu Hằng không đáp mà hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”
“Tôi cũng một mình!” Triệu Hùng nhún vai một cái.
Triệu Hùng ngồi xuống đối diện Triệu Hằng, nói với nhân viên phục vụ: “Khu vực này đừng cho khách khác tới nữa. Lên cho chúng tôi một két bia.”
“Vâng anh Triệu!” Nhân viên phục vụ đáp một tiếng, xoay người bước vội đi.
Nhân viên phục vụ cũng không ngờ tới Triệu Hùng lại quen biết vị khách đi uống một mình này.
Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống, Triệu Hằng tự mình khui bia, đưa cho Triệu Hùng một chai.
Triệu Hùng giơ chai bia lên, Triệu Hằng cũng giơ lên, hai người nhẹ nhàng cụng một cái, phát ra tiếng “Keng!” một tiếng thanh thúy.
Mỗi người uống một ngụm rượu lớn, sau đó Triệu Hằng mới hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, sao anh lại đến uống rượu một mình thế?”
“Đương nhiên là có chuyện phiền lòng, còn cậu thì sao?” Triệu Hùng hỏi ngược lại.
Triệu Hằng nói: “Em cũng có chuyện phiền lòng!”
“Ồ?” Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, nhìn chằm chằm Triệu Hằng hỏi: “Làm sao? Chú năm dạy dỗ cậu à?”
“Dạy dỗ!”
“Tại sao lại dạy dỗ cậu? Triệu Hùng hỏi.
“Ông ấy không cho phép em đến gần cô ý tá Hạ Hồng Ngọc đó!”
Vừa nghe đến tên Hạ Hồng Ngọc, Triệu Hùng trợn tròn mắt, hỏi Triệu Hằng: “Hằng, không phải cậu theo đuổi Hạ Hồng Ngọc thật chứ?”