Hai anh em nhà họ Triệu thấy Triệu Hùng lạnh lùng nhìn mình, thậm chí còn không tiễn bọn họ thì trong lòng vô cùng tức giận. Hình thành ra mối quan hệ đối địch như hiện tại còn chẳng phải là tại thằng nhãi này hay sao. Triệu Khải Nghĩa cùng Triệu Khải Nhân cứ như vậy mà rời khỏi Lâm Uyển.
Sau khi đối phương khuất dạng, Trần Thiên Trung ngay lập tức nhìn về phía Triệu Hùng, thẳng thắn hỏi.
“Cậu chủ, mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi sao?”
“Ừm, ổn thỏa rồi! Sắp tới, tập đoàn Hằng Viễn sẽ ngả bài với nhà họ Triệu.”
Tần Tam Gia và Tần Tứ Gia nghe Triệu Hùng nói như vậy, trong mắt tràn ngập tán thưởng cùng vui vẻ, nói với anh.
“Dám đối đầu với nhà họ Triệu, chúng ta ủng hộ cháu. Nếu thiếu tiền thì cứ việc nói, nhà họ Tần không thiếu những thứ này.”
“Lúc cần tiền, cháu sẽ không khách sáo đâu, mọi người yên tâm. Nhưng ngoại trừ số tiền thu được từ việc kinh doanh thì ông còn những khoản khác nữa à?”
“Triệu Hùng, năm gia tộc lớn nhất đều sở hữu những vật vô cùng đặc biệt, có thể truyền thừa qua từng thế hệ. Tuy nhiên, không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp thì tuyệt đối không sử dụng đến.”
“Rốt cuộc là có bao nhiêu?”
“Bí mật!”
Tần Tam Gia nháy mắt, vừa dứt lời mọi người liền bật cười ha hả.
Vườn Hạnh Phúc.
Anh em nhà họ Triệu quay lại Vườn Hạnh Phúc, trong lòng ngập tràn phiền muộn. Chuyến đi lần này chẳng những công cốc mà còn bị Tần Tam Gia lẫn Tần Tứ Gia mắng cho nước miếng bay đầy mặt. Tuy nhiên, chuyện này suy cho cùng vẫn chẳng ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ mấy.
“Chú ba, Triệu Hùng nói đã thả Vu Hạo ra. Chuyện này em nghĩ là thật hay giả?”
“Chút nữa để em điện thoại, thăm dò tình hình xem sao. Có điều, em cảm thấy tình huống không đơn giản như vậy. Thằng nhóc đấy sẽ không gài bẫy chúng ta chứ? Triệu Hùng từ nhỏ trong đầu đã chứa vô vàn ý định xấu xa, không dễ đối phó.”
Triệu Khải Nghĩa nhíu mày, cảm giác bất an lan tràn từ đầu đến chân. Triệu Khải Nhân nghe vậy liền lắc đầu.
“Cứ coi Triệu Hùng giống như Tôn Ngộ Không giỏi giang không ai sánh bằng nhưng chúng ta chính là người nhìn nó lớn lên. Chẳng nhẽ cấp bậc Phật Tổ mà lại sợ thua một con khỉ hay sao?”
“Anh hai, cẩn thận vẫn hơn. Triệu Hùng ở nhà họ Lý ở rể hơn sáu năm, ý chí chẳng những không bị thui chột mà còn phất lên, liên tục phát triển tập đoàn Hùng Quang đến mức vững vàng như hiện tại. Thằng nhóc này quả thật không đơn giản!”
“Nhưng hiện tại chúng ta ngoại trừ đối đầu với nó, tìm cách bắt nó giao ra tập đoàn Hùng Quang thì làm gì còn biện pháp khác đâu?”
“Anh hai, chẳng lẽ chúng ta cả đời phải làm con rối như thế này sao?”
“Ai muốn làm con rối chứ? Nhưng nếu không hành động, thì nhà họ Triệu sẽ bị triệt tiêu đến một mống cũng chẳng còn. Loại đánh đổi này, chúng ta chịu được ư?”
“Phải đem Triệu Hùng hai đến mức như vậy, trong lòng em quả thật vẫn cảm thấy áy náy. Dẫu sao nó cũng là cháu ruột cơ mà.”
“CHúng ta từng thuyết phục nó từ bỏ tập đoàn Hùng Quang nhưng em thấy đó, nó có nghe lời đâu. Tính tình quật cường như vậy, hiện tại chúng ta chỉ có thể bước đến đâu hay đến đó, còn lại tùy vào ý trời sắp đặt vậy.”
“Anh hai, nếu nói cho Triệu Hùng biết toàn bộ sự thật thì liệu thằng nhóc có giao tập đoàn Hùng Quang ra không?”
Triệu Khải Nhân trầm mặc hồi lầu, sau đó liền hỏi Triệu Khải Nghĩa. Nhưng đối phương chỉ thở dài, khẽ lắc đầu.
“Triệu Hùng từ lúc đến nhà họ Triệu liên tục gặp đủ loại chuyện phiền toái không vui, tuyệt đối sẽ không đứng ở lập trường nhà họ Triệu mà suy xét thiệt hơn. Em cũng biết, chị dâu chết như thế nào mà. Đối với Triệu Hùng, đây chính là cái gai trong lòng nó. Cái gai này nếu như không nhổ ra, Triệu Hùng tuyệt đối sẽ không vì nhà họ Triệu mà từ bỏ lợi ích của chính mình. Hơn nữa, phần sản nghiệp kia vốn là của nó và chị dâu. Từ việc tranh chấp trung tâm thương mại Tần Uyển là có thể nhìn ra manh mối rồi.”
Đúng lúc này, Triệu Cao từ đằng xa chạy tới. Anh em nhà họ Triệu thấy bóng dáng đối phương hớt hải như vậy liền nhíu màu, liếc mắt nhìn nhau. Người vừa đến nơi, Triệu Khải Nghĩa liền thấp giọng trách mắng.
“Triệu Cao! Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả, làm việc gì cũng phải thận trọng một chút. Bộ dạng gấp gáp như cháy nhà tới nơi thế này là sao hả?”
“Cha, chú, chuyện không xong rồi! Vu Thế Hoàng của tập đoàn Hằng Viễn dẫn người đến đây, đánh anh Triệu Khang!”
“Cái gì?”
Triệu Khải Nhân lẫn Triệu Khải Nghĩa nghe vậy giật nảy cả mình, vội vàng hỏi.
“Vu Thế Hoàng đang ở đâu?”
“Ở bên trong!”
“Mau dẫn chúng ta đi!”
Hai anh em họ Triệu nhanh chóng theo sau Triệu Cao. Vừa đặt chân vào phòng liền thấy Triệu Khang bị đánh đến mức mặt mũi sưng phù cả lên, may mắn trên người không có bất kì vết thương chí mạng nào. Vu Hạo đứng bên cạnh Vu Thế Hoàng, dáng vẻ lạnh lùng xen lẫn phẫn nộ.
Nhìn thấy Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Nghĩa, Vu Thế Hoàng hừ lạnh một tiếng. Triệu Khải Nhân nhanh chóng đỡ con trai đứng lên, cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xem kĩ từ đầu đến chân mới nhẹ nhõm thở phào. Ông tuy là người đứng đầu nhà họ Triệu nhưng tập đoàn Hằng Viễn lại là mối quan hệ hợp tác hữu nghị, cho dù tức giận cũng không dám ầm ĩ, chỉ đành đanh giọng hỏi cho ra nhẽ.
“Thế Hoàng, ông làm cái gì vậy hả? Có chuyện thì từ từ nói, tại sao đột nhiên lại dẫn người đến đánh Triệu Khang?”
“Triệu Khải Nghĩa, trước tiên chất vấn tôi thì ông nên hỏi cháu mình đã làm ra chuyện hay ho gì kia kìa!”
Vu Thế Hoàng lạnh lùng trả lời. Triệu Khải Nhân vừa nghe xong liền nhíu mày, xoay người hỏi Triệu Khang.
“Rốt cuộc con đã làm gì khiến chủ tịch Vu tức giận đến thế này hả?”
“Bố, con…”
“Nói!”
Triệu Khang ấp úng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Vu Hạo được thả ra nhanh như vậy. Nếu như thừa nhận chính mình tìm người giết Vu Hạo, Triệu Khải Nhân chắc chắn sẽ đánh chết cậu. Cân nhắc hồi lâu, Triệu Khang quyết định giả ngu.