Cuối cùng tóm được người làm chứng quan trọng “Thạch Đạt” này trở về, điều này làm cho tâm tình Lý Diệu Linh trở nên nhẹ nhõm.
Triệu Hùng cũng bởi vì giải được gút mắc trong lòng cực kỳ vui vẻ. Buổi tối uống nhiều thêm mấy chén với bố vợ Lý Quốc Lâm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Hùng có chút không kìm chế được hưng phấn trong lòng, nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, đêm nay chúng ta đến nhà họ Tiêu giúp Nông Tuyền cầu hôn đi?”
Lý Thanh Tịnh biết trong lòng Triệu Hùng vui vẻ, muốn nhân cơ hội này giúp đỡ giải quyết chuyện đại sự cả đời của Nông Tuyền nên gật đầu nói: “Chúng ta đi sớm về sớm!”
Hà Ngọc Kỳ tò mò hỏi: “Chị Thanh Tịnh, hai người muốn đi cầu hôn cho anh Nông Tuyền à?”
“Đúng vậy!”
“Con gái nhà nào thế?”
“Nhà họ Tiêu!”
“Em có thể cùng đi không?”
Hà Ngọc Kỳ nhàn rỗi thực sự buồn chán, tìm Lý Diệu Linh đi chơi, Lý Diệu Linh lại lấy lý do học tập, rảnh rỗi là khóa mình ở trong phòng.
Lý Thanh Tịnh thấy ánh mắt khát vọng của Hà Ngọc Kỳ, sau khi cô bé này trở về Hải Phòng, Triệu Hùng cũng không đưa cô bé ra ngoài, làm ổ trong nhà thật sự buồn chán nên gật đầu nói: “Vậy thì cùng đi! Ngọc Kỳ, sau khi đến nhà họ Tiêu, không được lắm mồm biết chưa?”
“Yên tâm đi chị Thanh Tịnh, em chỉ em cô Tiêu có xinh đẹp hay không?”
Triệu Hùng nhíu mày, vốn không muốn mang Hà Ngọc Kỳ cùng đi, thấy Lý Thanh Tịnh đồng ý, cũng không tiện nói thêm gì.
Sau khi ba người mặc áo khoác thì lập tức đi đến nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu!
Trong biệt thự, chỉ có ba người Tiêu Dương Hàng, Tiêu Dương Sơn cùng Tiêu Yến.
Tiêu Dương Hàng bởi vì tẩu hỏa nhập ma dẫn đến liệt, cả đời phải sống trên xe lăn.
Sau khi đi tới nhà họ Tiêu, Triệu Hùng ấn chuông cửa nhà họ Tiêu.
Rất nhanh, Tiêu Yến ra mở cửa.
Thấy là Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh, còn có một cô gái xinh đẹp không quen, lập tức tươi cười đón chào Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh: “Anh Hùng, chị Thanh Tịnh! Các người đã tới?”
Triệu Hùng gật đầu cười hỏi Tiêu Yến: “Tiêu Yến, ông bà Tiêu có ở đây không?”
“Ở đây! Ông nội cùng ông hai tôi đều ở đây. Mau vào đi!” Tiêu Yến mời ba người Triệu Hùng vào nhà.
Trong phòng khách, Tiêu Dương Hàng ngồi ở xe lăn, Tiêu Dương Sơn ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, đang xem TV.
Tiêu Yến gọi hai người Tiêu Dương Hàng và Tiêu Dương Sơn: “Ông, ông hai! Anh Triệu với chị Thanh Tịnh tới.”
Tiêu Dương Sơn thấy Triệu Hùng tới lập tức đứng lên.
Mạng già này của ông ta là Triệu Hùng cứu ra được, Triệu Hùng là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Lại nói, Triệu Hùng đưa ra kế hoạch “Ngũ Tộc Thôn” cùng “Nhà thờ”, nhà họ Tiêu thế nhỏ người ít trong năm dòng họ, vẫn được Triệu Hùng che chở. Cho nên mặc dù Triệu Hùng là người sinh sau đẻ muộn, nhưng ở trong mắt hai người Tiêu Dương Hàng cùng Tiêu Dương Sơn, anh cũng không bị coi như người kém bối phận.
Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh phân biệt chào hỏi Tiêu Dương Hàng và Tiêu Dương Sơn, Lý Thanh Tịnh cũng giới thiệu Hà Ngọc Kỳ với nhà họ Tiêu, nói là con gái thầy Toàn tỉnh Thanh Hóa.
Lúc Tiêu Dương Hàng cùng Tiêu Dương Sơn nghe nói thầy Toàn tỉnh Thanh Hóa là hậu nhân thợ rèn Lỗ Ban, không khỏi nhìn Hà Ngọc Kỳ với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới địa vị cô bé này thật lớn.
Hà Ngọc Kỳ vẫn đang quan sát Tiêu Yến, thấy Tiêu Yến lớn lên tuy không xinh đẹp như cô, nhưng lại đẹp theo một kiểu khác, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, tuyệt đối là loại dâu hiền vợ đảm trong mắt đàn ông. Ấn tượng với Tiêu Yến không khỏi tốt hơn một chút.
Cô ấy ở Hải Phòng cũng là buồn chán, Lý Diệu Linh đã đi học. Ở trong nhà Triệu Hùng cũng chỉ loanh quanh trong nhà, nhà họ Triệu cách nhà họ Tiêu gần như vậy, bình thường cô ấy cũng có thể tới tìm Tiêu Yến chơi. Nghĩ vậy tự nhiên mà có vài phần vô cùng thân thiết với Tiêu Yến.
Sau khi ba người Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Hà Ngọc Kỳ ngồi xuống ghế sa lon, rất nhanh Tiêu Yến bưng một đĩa hoa quả qua đây. Cười khanh khách chào hỏi: “Anh Hùng, chị Thanh Tịnh, Ngọc Kỳ, các người ăn chút trái cây!”
Hà Ngọc Kỳ không chút khách khí, vặt hai quả nho bỏ vào trong miệng.
Triệu Hùng cùng Tiêu Dương Hàng, Tiêu Dương Sơn hàn huyên một phen, quan tâm hỏi thăm tình hình thân thể Tiêu Dương Hàng.
Trên mặt Tiêu Dương Hàng nở nụ cười bất đắt dĩ nói: “Tôi luyện công tẩu hỏa nhập ma, có thể may mắn nhặt được lại mạng già, đã là ông trời ban ân với tôi rồi.”
“Đúng thế! Triệu Hùng thật là đại ân nhân nhà họ Tiêu chúng tôi.” Tiêu Dương Sơn phụ họa: “Nếu như không phải là Triệu Hùng giúp nhà họ Tiêu chúng tôi, có lẽ nhà họ Tiêu chúng tôi thực sự tuyệt hậu rồi !” Nói xong, ông ta thở dài một cái.
“Hai ông nói quá lời! Chúng ta vốn là tuy hai mà một. Thật ra lần này tôi tới, là muốn cùng hai vị nói một chuyện quan trọng.”
Tiêu Dương Hàng cùng Tiêu Dương Sơn liếc mắt nhìn nhau.
Tiêu Dương Sơn nghi ngờ hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng tôi vẫn luôn coi cậu như con cháu trong nhà.”
Tiêu Dương Sơn là người có bối phận “Ông” của Triệu Hùng, gọi anh là “Con cháu” cũng không quá đáng. Cũng có thể cho thấy thân mật trong năm dòng họ lớn.
Triệu Hùng cười nói: “Tôi có người anh em tên Nông Tuyền, chắc cả nhà mình cũng đã biết.”
Vừa nghe tên “Nông Tuyền”, khuôn mặt Tiêu Yến đỏ lên. Đã mơ hồ đoán được mục đích đoàn người Triệu Hùng tới nhà, lên tiếng nói: “Anh Hùng, chị Thanh Tịnh, các người ngồi nhé, tôi đi pha trà.” Xoay người đi như chạy trốn.
Lúc cô ta vào pha trà, suy nghĩ xuất thần đến nỗi lúc rót nước chút nữa bị bỏng tay.
Sau khi Tiêu Yến rời đi, Triệu Hùng tiếp tục nói: “Người anh em Nông Tuyền của tôi, từ nhỏ là trẻ mồ hôi, tình cảm với tôi như tay chân, cậu ấy rất thích Tiêu Yến. Cho nên, tôi muốn thay người anh em Nông Tuyền của tôi cầu hôn với nhà họ Tiêu. Các người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ theo phong tục địa phương, nên cho gì đó, nhất định sẽ cho, nên đặt mua gì đó, sẽ giúp đỡ đặt mua. Không biết ý hai ông thế nào?”
Nghe xong Triệu Hùng nói, Tiêu Dương Hàng cùng Tiêu Dương Sơn liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau trầm mặc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!