“Lão già mặt dày? Ai là lão già mặt dày?” Lý Quốc Lâm không hiểu ra sao, hỏi con gái nhỏ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh thở phì phò nói: “Còn có thể là ai? Chính là cái người đàn ông tên Viên Thiên Cao kia chứ ai!”
“Viên Thiên Cao?” Lý Quốc Lâm nhíu mày một cái, suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết người này là người thế nào.
Lý Thanh Tịnh đã đi tới, hỏi Lý Quốc Lâm: “Bố, mẹ con tái hôn lần nữa, bố thực sự đồng ý à?”
Lý Quốc Lâm thả kéo cắt tỉa trong tay xuống, thở dài nói: “Thanh Tịnh, tuy rằng bố và mẹ của con tình cảm tan vỡ, nhưng dù sao làm vợ chồng đã lâu. Nếu như, bà ấy thật sự có thể tìm được người đàn ông tốt đối với bà ấy, từ đáy lòng bố chúc phúc cho bà ấy. Cho nên, sẽ không tức giận.”
“Vậy bố cũng tìm một người đi!” Lý Thanh Tịnh nói với Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm trừng Lý Thanh Tịnh nói: “Hồ đồ! Thanh Tịnh, sau này không được đùa với bố kiểu này.”
“Bố! Con nghiêm túc mà. Đời đời của bố còn dài dằng dặc, cũng không thể một mình cô độc sống quãng đời còn lại?”
Vẻ mặt Lý Quốc Lâm hòa hoãn nói: “Thanh Tịnh, bố đã thất bại trong hôn nhân. Cho nên, hi vọng hôn nhân của con và Diệu Linh là hạnh phúc. Nhìn con và Triệu Hùng sống hạnh phúc mỹ mãn, trong lòng bố cảm thấy vui vẻ. Cho nên, bố không có ý định tái hôn. Chờ sau khi con sinh hai đứa bé ra, để Triệu Hùng sẽ tìm người đi xử lý khách sạn Xuân Nguyên. Bố ở nhà chuyên tâm giúp các con chăm bé. Chờ Diệu Linh kết hôn rồi, bố cũng giúp nó trông bé. Nếu các con không yên tâm thì tìm người chăm trẻ chuyên nghiệp đến. Vì bố có các con nên cũng không cảm thấy cô độc.”
Nghe xong Lý Quốc Lâm nói, Lý Thanh Tịnh cùng Lý Diệu Linh cảm thấy xúc động muốn khóc!
“Bố! ...”
Lý Diệu Linh nhảy vào trong ngực Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm nhẹ vỗ về xoa xoa mái tóc đen nhánh của con gái nhỏ Lý Diệu Linh, cười nói: “Diệu Linh, tuy rằng con thường xuyên chọc bố tức giận. Nhưng trong mắt bố, con vẫn là đứa bé. Cho nên, bố cho phép con nghịch ngợm gây sự. Nhưng rồi có một ngày bố sẽ già đi, các con cũng luôn luôn có một ngày sẽ lớn lên. Sau khi lớn lên, sẽ gánh chịu trách nhiệm mà mình nên gánh. Con dó! Nên trưởng thành.”
“Hu hu hu! ...”
Lý Diệu Linh không biết là tủi thân hay là cảm động, khóc tu tu lên.
Vào giờ phút này, Lý Thanh Tịnh đột nhiên có thể hiểu được vì sao Triệu Hùng khát vọng có một mái nhà hoàn chỉnh.
Bố mẹ ly hôn, người bị tổn thương nhất vẫn là đứa nhỏ. Tuy rằng, cô và em gái Lý Diệu Linh đã là người trưởng thành rồi. Thế nhưng, vẫn bị chuyện này đả kích.
Hà Ngọc Kỳ nghe được động tĩnh, xuống lầu lặng lẽ đi tới bên cạnh Triệu Hùng nhỏ giọng hỏi: “Này, các người đây là thế nào?”
“Không phải chuyện của cô, cô tránh một chút trước đi!”
“Vậy tại sao Diệu Linh khóc? Có phải là anh bắt nạt cô ấy không.” Hà Ngọc Kỳ nhỏ giọng hỏi.
“Không phải! Cô đừng nói lăng nhăng. Là chuyện trong nhà!”
Hà Ngọc Kỳ vừa nghe là chuyện trong nhà, lúc này mới phẫn nộ mà bỏ đi.
Sau khi đi tới phòng bếp, thấy bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh đang vội vàng làm bữa cơm. Cô ấy cũng là nhàn rỗi nên theo cùng nhau làm cơm.
Triệu Hùng cũng không tiện nói cái gì nên cũng đi theo đến phòng bếp.
Trước đó, không có thời gian trở về, anh đã gọi điện thoại nói cho Chu Dĩnh buổi tối không ăn ở nhà. Đột nhiên lại trở về, cũng không biết làm có đủ mọi người ăn hay không.
“Tiểu Dĩnh, chúng tôi không ăn cơm ở hà họ Đào, buổi tối cô nấu cơm có đủ ăn không?” Triệu Hùng hỏi Chu Dĩnh.
“Tôi đã sớm chuẩn bị nhiều đồ ăn, làm thêm vài món thức ăn là đủ ăn.” Chu Dĩnh trả lời Triệu Hùng.
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, xoay người lên lầu.
Sau khi lên lầu, thấy con gái Dao Châu còn có Văn Hải hai đứa bé này đang luyện chữ.
Sau khi nhìn qua, anh khen ngợi con gái Dao Châu cùng Văn Hải một lượt.
Trong khoảng thời gian Triệu Hùng không có ở đây này, nét chữ của con gái Dao Châu cùng Văn Hải đúng là có tiến bộ lớn. Không chỉ có kiểu chữ đoan chính, tinh tế, còn có bút vận từng người ở bên trong. Đương nhiên, trên phương diện thư pháp là Triệu Hùng tự mình chỉ đạo.
Hai đứa bé còn nhỏ, có thể ở trong thời gian ngắn viết chữ đến loại tình trạng này đúng là không dễ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Hùng vang lên.
Thấy là Trần Văn Sơn gọi tới, Triệu Hùng lập tức nhận.
“Văn Sơn, các người đến tỉnh Đông Nam rồi à?”
“Đến rồi! Cậu chủ, Đại Đồng đã tra được, cái này Thạch Đạt có chút liên hệ với ông trùm tỉnh này. Nếu như muốn đưa Thạch Đạt trở về, có thể phải ra tay!”
“Vậy thì ra tay! Người này nhất định phải đưa trở về. Tự cậu đi à? Có cần tôi phái người thêm cho cậu không?” Triệu Hùng hỏi.
“Không cần! Tự tôi làm được! Anh cho người giúp chúng ta đặt vé máy bay ngày kia đi. Ngày mai tôi đi điều tra địa hình, tranh thủ đêm mai ra tay. Đến lúc đó, trực tiếp trở về!”
“Tốt! Đến lúc đó tôi phái người tiếp ứng các người ở sân bay tỉnh.”
Sau khi Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn giao hẹn xong, trong lòng cực kỳ chờ mong đối với lần này.
Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Hùng cùng bố vợ ngồi ở trong phòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Anh vốn định khuyên nhủ Lý Quốc Lâm, tìm một người bạn già, sau đó thấy Lý Quốc Lâm căn bản không có ý muốn tìm bạn già, lúc này mới thôi!
Hai người trò chuyện một lúc đến gần mười một giờ!
Sau khi Lý Quốc Lâm lên lầu nghỉ ngơi, trong lúc rãnh rỗi Triệu Hùng đi ra ngoài vườn lấy ra điếu thuốc, tiện thể hít thở một chút không khí mới mẻ.
Trong nhà mặc dù có phòng hút thuốc nhưng không thoải mái bằng bên ngoài.
Sắc trời có chút âm trầm dường như muốn mưa.
Mưa xuân quý như mỡ!
Thời tiết phương bắc chính là như vậy, sau ngày mưa, thời tiết sẽ ấm áp hơn một ít.
Ánh sao thưa, Triệu Hùng hút thuốc xong đang định đi về, ngẫu nhiên thoáng nhìn thấy trong phòng của em vợ Lý Diệu Linh vẫn sáng đèn.
Con bé kia hôm nay gây chuyện, lại gặp phải Đào Yên Hoa muốn cưới chồng mới, có lẽ tâm tình đang không ổn.
Triệu Hùng muốn đi nói chuyện tâm sự với em vợ Lý Diệu Linh, tiện thể khuyên bảo cô ấy. Sau khi vào nhà anh trực tiếp đi tới phòng Lý Diệu Linh.
Cốc cốc cốc!
Cửa phòng truyền đến vài tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Một lát sau, Lý Diệu Linh bước nhanh đi tới trước cửa, mở cửa ra.
Thấy là Triệu Hùng tới, Lý Diệu Linh hỏi: “Anh rể, sao anh còn chưa ngủ?”
“Ừm! Mới vừa trò chuyện với bố.” Sau khi Triệu Hùng đi vào phòng thì hỏi Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, sao em còn chưa ngủ?”
“Em á! Sắp ngủ đây.” Lý Diệu Linh cố ý ngáp nói.
Triệu Hùng tinh mắt mà nhìn thấy ở phía dưới chăn lộ ra một góc sách giáo khoa “Toán học cấp ba”.
Cái là phát hiện ngoài ý muốn nhất, làm Triệu Hùng ngạc nhiên. Không nghĩ tới, em vợ Lý Diệu Linh trễ như thế không ngủ là đang len lén học tập.
Triệu Hùng làm bộ như không thấy, cố ý hỏi em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, đã trễ thế này, em không chơi livetream đó chứ?”
“Người ta mới không có, em đang xem...”
Lý Diệu Linh nói được một nửa, lập tức đổi giọng nói: “Em đang xem tin tức trên điện thoại!”
“Vậy em sớm đi nghỉ ngơi đi! Chuyện hàng giả không cần lo lắng. Có anh rể giúp em xử lý rồi.”
“Cảm ơn anh rể!”
“Ừ! Mau nghỉ ngơi đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!