Thành phố Hải Phòng, trước cửa sổ cửa hàng đồ ăn nhanh KFC ở cao ốc Tam Giang. Ánh mặt trời tỏa xuống, nhiệt độ lên đến hơn ba mươi, rất nhiều người đều xếp hàng mua kem.
Một cô bé đáng yêu khoảng tầm bốn, năm tuổi đang hí hửng, ôm lấy đùi một người đàn ông mặc quần ca rô lớn và mang dép xỏ ngón, cô bé làm nũng: “Bố ơi! Con muốn ăn kem.”
Người đàn ông âu yếm xoa đầu con, nói: “Dao Châu ngoan, ăn nhiều kem sẽ mập đấy, đợi về nhà bố tự làm cho con nhé.”
“Không mà. Con thích ăn kem KFC, lâu rồi bố chưa mua cho con.”
Dường như người đàn ông cũng quyết định mua một cây cho cô con gái. Nhưng tìm hết túi trêи người cũng chỉ kiếm được có bảy ngàn, đây là tiền để Triệu Hùng đi xe buýt về nhà, hơn nữa một cây kem cũng phải gần hai mươi ngàn, số tiền này không đủ mua một cây.
Triệu Hùng nhét tiền vào túi áo, anh dịu dàng khuyên cô bé Dao Châu: “Dao Châu à, bố không mang đủ tiền. Lát nữa đợi mẹ từ tòa án ra, để mẹ mua cho con được không?”
“Vâng.” Đôi mắt cô bé sáng bừng, non nớt hỏi: “Bố ơi, nhà mình bán hết phòng lớn rồi, khi nào mình mới có thể quay về phòng lớn ở ạ?”
“Nhanh thôi, đợi bố tìm được việc, bố có thể kiếm được tiền để mua nhà lớn rồi.”
Triệu Hùng vừa dứt lời thì phía sau có một người phụ nữ tóc ngắn được uốn cong, khoảng tầm năm mươi tuổi, bà ta quát một cô gái xinh đẹp cao gầy, mặc bộ đồng phục công sở: “Thanh Tịnh, con thấy không? Con gái muốn ăn kem có mấy ngàn mà Triệu Hùng cũng không mua nổi nữa. Một thằng ăn hại vô dụng như vậy mà con còn nuôi nó để làm gì? Công ty con có nguy cơ phá sản, bán nhà bán xe hết, thằng ăn hại này vẫn còn ăn bám con. Rốt cuộc con nghĩ gì vậy hả?”
“Mẹ à, trước mặt con bé mẹ nói cái gì vậy?” Lý Thanh Tịnh không vui nên vẻ mặt cũng không được thoải mái.
“Con ly hôn với cái thằng này đi, mẹ cho con hai tỷ tám ra tòa. Nếu không đừng gọi mẹ là mẹ nữa.”
Lý Thanh Tịnh uất ức nói: “Lúc trước khi ông nội còn sống đã đứng ra làm chủ cuộc hôn nhân này, mẹ và bố cũng đều ngầm đồng ý. Giờ đứa bé đã lớn như vậy rồi, mẹ bảo con phải làm sao đây?”
“Không phải ông nội con đã chết rồi sao? Con gái mẹ xinh đẹp như vậy, sao mà không ai muốn. Con vừa ly hôn thì sẽ có ngay mấy công tử nhà giàu xếp hàng chờ cưới con.”
“Mẹ! Triệu Hùng sắp đi tìm việc rồi, con người sẽ thay đổi, con tin anh ấy.”
Mẹ Lý Thanh Tịnh hừ mũi một tiếng, bà nói: “Con không chịu ly hôn với thằng nhãi Triệu Hùng này thì cứ chờ ngồi tù đi! Ông à, chúng ta đi!”
Bố Lý Thanh Tịnh bị vợ quản rất nghiêm, ông thở dài rồi đi theo vợ.
Lý Thanh Tịnh tủi thân ngồi xổm xuống đất, che mặt khóc.
Triệu Hùng ôm con tới bên cô, nhẹ giọng an ủi: “Thanh Tịnh, em đừng khóc. Nhiều người nhìn lắm đấy. Chúng ta về nhà đi!”
“Nhà? Chúng ta còn có nhà sao?” Lý Thanh Tịnh ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, cô khẽ nói.
“Mặc dù phòng mình thuê hơi nhỏ. Nhưng chỉ cần cả nhà chúng ta ở bên nhau thì đâu cũng là nhà.”
Lý Thanh Tịnh lau nước mắt đi, cô nói với Triệu Hùng: “Anh đưa con về nhà đi, em đi tìm người khác để vay tiền.”
Triệu Hùng đưa con vào lòng Lý Thanh Tịnh, anh nói: “Người có thể mượn em đã mượn cả rồi, giờ chúng ta đã bán hết cả nhà cả xe. Vừa nãy mẹ em cũng nói, nếu không kiếm được hai tỷ tám để bồi thường Minh Quân, em có thể sẽ phải ngồi tù. Để anh đi tìm bạn vay tiền đi.”
“Anh sao?”
Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói vậy thì cứ như vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất trêи đời, cô cười Triệu Hùng: “Triệu Hùng à, bạn của anh đâu ra chứ? À, suýt nữa em quên, anh cũng chơi thân với Tuyền ngốc, nhưng mà cậu ta chỉ làm mấy việc chân tay ngoài đường mà thôi, sao có tiền để cho anh vay chứ?”
“Anh sẽ nghĩ được cách mượn tiền.”
Triệu Hùng không để ý đến việc Lý Thanh Tịnh cười mình, anh mang dép xỏ ngón, càng đi càng xa.
Cả người Lý Thanh Tịnh như mất hết sức lực, cô ôm con gái Dao Châu khóc đau lòng.
Vì cái nhà này, cô dốc sức làm việc ở bên ngoài chẳng khác nào đàn ông. Nhưng người đàn ông của cô lại không hề cầu tiến. Nếu không phải khi còn sống ông nội Lý Thanh Tịnh kiên trì muốn để cho anh chàng nghèo Triệu Hùng đến ở rể nhà họ Lý của cô, thì với sắc đẹp của Lý Thanh Tịnh, cô có thể gả cho nhà giàu, trải qua một cuộc sống của bà chủ thoải mái mà người người hâm mộ.
Tới tận bây giờ Lý Thanh Tịnh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao ông nội cô lại khăng khăng muốn mình gả cho Triệu Hùng chứ.
“Mẹ, đừng khóc có được không?”
Lý Thanh Tịnh ôm chặt Tiểu Dao Châu trong lòng, nói nhỏ: “Tại mẹ vô dụng làm công ty phá sản, còn mất cả nhà lớn của mình. Dao Châu, mẹ có lỗi với con.”
Tiểu Dao Châu đưa tay lau nước mắt cho cô, an ủi: “Mẹ, mẹ đừng đau lòng mà, Dao Châu không muốn ở nhà lớn, con chỉ muốn ở cùng bố mẹ thôi. Còn nữa, bố nói bố sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, để chúng ta lại về nhà lớn ở.”
Lý Thanh Tịnh hơi run lên, cô nghĩ thầm: “Nếu có thể tin được con người vô dụng đó thì sao cô có thể rơi vào hoàn cảnh giống như ngày hôm nay?”
Lý Thanh Tịnh mở một công ty thiết kế bao bì đóng gói, trước đây khi làm ăn khấm khá, đương nhiên Triệu Hùng cũng có tiền để xài, mỗi ngày đều ở nhà như ông lớn. Nhưng giờ đột nhiên công ty của Lý Thanh Tịnh bị kiện vi phạm bản quyền. Mấy khách quen hợp tác lần lượt hủy hợp đồng với công ty của cô. Họ phải bán nha, bán xe cũng không đủ trả nợ, cuối cùng còn thiếu hai tỷ tám.
Triệu Hùng đi qua mấy con đường, tìm một nơi không có người ngồi xuống.
Anh hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động rồi đờ ra ngơ ngác.
Sau khi châm một điếu thuốc xong, anh suy tư một lúc lâu.
Một lát sau, dường như anh đã đưa ra quyết định, anh tự nhủ: “Không được. Mình không thể để Thanh Tịnh và Dao Châu chịu khổ được.”
Nói xong, Triệu Hùng ném tàn thuốc còn lại rồi đạp lên, bấm gọi số điện thoại đã rất lâu rồi chưa từng liên lạc.
“Bác Trung, cháu là Triệu Hùng.”
“Ơ, rốt cuộc thằng nhóc này cũng có lương tâm rồi, chịu gọi điện cho ông già này hả?” Trần Thiên Trung cười ha hả nói.
“Bác nói với bố cháu, cháu muốn chia tài sản, lấy lại những thứ thuộc về cháu.”
Trần Thiên Trung nghe vậy thì chấn động, ông sững một lát mới lên tiếng: “Cậu Hùng à, cậu nghĩ kỹ chưa. Nếu chia rồi có nghĩa là cậu sẽ mất quyền thừa kế gia tộc đó. Vậy thì lời cho mấy anh em của cậu quá!”
“Cháu nghĩ rồi!” Triệu Hùng không do dự đáp lời.
“Vậy bây giờ cậu tới nhà tôi đi, tôi sẽ báo cho ông chủ, nhanh chóng tính toán tài sản mà cậu nên được hưởng.”
“Cảm ơn bác Trung.”
Sau khi cúp máy, Trần Thiên Trung lập tức gọi điện thoại, báo cáo với người bên đầu dây: “Ông chủ, cậu Hùng muốn chia tài sản.”
Người trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ông nói: “Ông Trung chia cho nó đi. Còn nữa, chia cả tài sản của mẹ nó cho nó luôn. Haiz! Đời này Triệu Khải Thời tôi đã khiến mẹ con họ chịu thiệt thòi nhất rồi.”
“Không phải ông chủ coi trọng cậu Hùng nhất, muốn để cậu ấy kế thừa gia nghiệp sao?”
“Đây cũng là cách bảo vệ và giúp thằng bé rèn luyện hơn, tôi sẽ không nhìn nhầm. Đúng rồi, ngoài tiền mặt ra thì chia sản nghiệp ba tỉnh Đông Bắc cho nó nữa. Tôi sẽ bảo Khải Thịnh gửi cho ông trong vòng mười phút nữa.”
“Được, ông chủ.”
Trần Thiên Trung vừa định cúp máy thì đầu dây bên kia lại vang lên một câu: “Ông Trung, ông giúp Triệu Hùng thêm nhé, giống như lúc trước ông đã giúp tôi vậy!”
“Ông chủ cứ yên tâm.”
Sau mười mấy phút, Triệu Hùng xuất hiện trong một biệt thự nguy nga lộng lẫy.
Chủ nhân của nó là Trần Thiên Trung, đại gia giàu có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Hải Phòng.
Trong phòng của Trần Thiên Trung, ông giao một xấp tài liệu vào tay Triệu Hùng, ông nói: “Cậu chủ, ông chủ đã đồng ý yêu cầu phân chia tài sản của cậu, đây là cổ phần tập đoàn của cậu và mẹ cậu. Tổng cộng hai người có mười một phẩy năm phần trăm cổ phần của tập đoàn, ông chủ nói sẽ chia lợi nhuận và sản nghiệp cho cậu. Ngoài sản nghiệp ở ba tỉnh Đông Bắc ra, cậu còn nhận được hơn ba mươi lăm nghìn tỉ.”
Triệu Hùng lật xem mấy lần, đây đều là những báo cáo tài chính khó mà hiểu được. Anh ném tài liệu lên trêи bàn, nói với Trần Thiên Trung: “Bác Trung, không cần xem đâu. Bác cứ nhận giúp cháu đi. Thanh Tịnh và con bé còn ở nhà đợi cháu.”
“Có mấy tài liệu cần cậu phải ký tên. Cậu Hùng, cậu nghĩ kỹ chưa, một khi ký tên rồi có nghĩa là cậu sẽ không còn quan hệ gì với tập đoàn Khải Thời nữa.”
Triệu Hùng cầm lấy tài liệu mà Trần Thiên Trung đưa, ký tên mình xoèn xoẹt. Anh nói với Trần Thiên Trung: “Triệu Hùng cháu không thèm khát gì kế thừa sản nghiệp gia tộc cả, cháu chỉ mong mẹ cháu có thể sống lại thôi.”
Trần Thiên Trung thở dài: “Ôi, cậu Hùng à, đã nhiều năm như vậy, sao cậu còn chưa nguôi ngoai vậy.”
“Bác Trung à, đó là mẹ cháu. Chính mắt cháu nhìn thấy bà ấy chết trước mặt mình, mà bố cháu lại ngày ngày vui vẻ phong lưu với mấy hồ ly tinh. Bác cảm thấy cháu nên tha thứ cho ông ấy sao? Thân là người làm con, cháu không làm được!”
“Nhưng dù sao đó cũng là bố cậu.”
“Vậy mẹ cháu thì sao…” Vẻ mặt Triệu Hùng không vui mấy, anh hỏi ngược lại Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung lắc đầu, thanh quan cũng khó quản chuyện nhà. Ông cũng không biết, cả đời này mình có thể nhìn thấy bố con Triệu Hùng giải quyết khúc mắc này hay không.
“Đúng rồi, cậu và cô gái nhà ông cụ ấy sao rồi?” Trần Thiên Trung bèn chuyển đề tài, ông hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhíu mày đáp: “Tình hình công ty gặp rắc rối. Cháu nghĩ có người giở trò với công ty cô ấy, bác Trung giúp cháu điều tra thử xem.”
Trần Thiên Trung cười chân chất, ông nói: “Cậu Hùng, sau này có chuyện gì cậu cứ dặn dò tôi là được. Giờ sản nghiệp ba tỉnh Đông Bắc đều là của cậu, xem như Trần Thiên Trung tôi cũng rời khỏi tập đoàn Khải Thời rồi, sau này sẽ làm việc cho cậu.”
“Bác Trung, cháu sẽ không bạc đãi bác.”
Trần Thiên Trung khẽ mỉm cười, nói: “Tôi không thiếu tiền nữa. Chỉ mong có thể thấy cậu vực dậy thôi.”