“Vâng, thưa sư phụ, trước đây con chưa từng nghe nói đến, mới hai tháng gần đây xuất hiện, thực lực bọn họ rất mạnh”, Kim Vô Đạo cau mày nói.
Ông ta hiểu rõ con cháu mình, có thể thực lực của bọn họ rất tốt nhưng nếu bảo đi săn bắt thì bọn họ căn bản không hề có kinh nghiệm.
“Việc ở núi Nhạn Đãng bao giờ tổ chức?”, Đinh Dũng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi.
“Mười ngày nữa ạ”, Kim Vô Đạo hít vào một hơi thật sâu nói.
“Vậy con đưa các tiểu bối cùng ta tới Đế Kinh trước. Ta có cách giúp chúng tăng lên một tầng cảnh giới mới trong vòng mười ngày”, Đinh Dũng nói.
“Thật sao ạ? Đa tạ sư phụ, có lời này của sư phụ, con yên tâm rồi ạ, giờ con đi sắp xếp ạ”, Kim Vô Đạo mừng ra mặt. Ông ta rời đi chỉ còn lại Kim Tư Kỳ và Đinh Dũng.
“Không ngờ người lại là sư phụ của ông con, con rất hiếu kỳ…”
“Lẽ nào anh là sư phụ của ông tôi thật sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi?”, Kim Tư Kỳ rối bời, không biết bắt đầu từ đâu, nhìn Đinh Dũng như nhìn một động vật gì đó hiếm có trên đời vậy.
“Tôi không nhớ rõ nữa. Chừng hơn sáu nghìn tuổi”, Đinh Dũng nhìn lên trời, ánh mắt như đang hồi tưởng. Hơn sáu nghìn năm rồi. Anh vẫn luôn trầm luân trong chốn phàm tục hồng trần. Đừng nói là đi theo Nữ Oa Đại Thần, đến cả đạt được phong độ như năm xưa cũng là điều xa xỉ.
Không sai, từ kiếp đầu tiên sau khi đạt đến Võ Đạo Tuyệt Đỉnh, Đinh Dũng chưa bao giờ đạt được cảnh giới đó một lần nữa. Sau này linh khí trên trái đất ngày càng ít ỏi, tu vi của Đinh Dũng cũng bị hạ đi nhiều, vả lại vì cơ thể phàm trần mục rữa, mỗi lần đạt tới đỉnh cao, anh cũng đã trở nên già yếu, chỉ còn cách đoạt xác mới và làm lại từ đầu.
“Ha ha, hơn sáu nghìn tuổi?”, Kim Tư Kỳ nghe xong thì bật cười. Rõ ràng không thể tin những gì Đinh Dũng vừa nói.
Đinh Dũng không giải thích gì thêm, chỉ nhoẻn miệng cười rồi sải bước đi trước. Khu rừng này rất rộng, Đinh Dũng đi một vòng và nhận ra đây là mảnh đất với địa thế trời ban, bên dưới còn có “linh mạch”, nếu có thể tận dụng nó thì linh khí ở đây dù không đạt được tiêu chuẩn thông thiên thì cũng có thể miễn cưỡng được như linh khí ở Thanh Thành Sơn.
Lúc này, ở một nơi khác, Kim Vô Đạo đã gọi ba người con tới để giao nhiệm vụ trước khi đi. Kim Vô Đạo có ba người con lần lượt là Kim Văn, Kim Võ và Kim Thành.
Kim Văn và Kim Thành vốn không ưa nhau. Kim Văn được Kim Vô Đạo giao cho cai quản kinh tế vùng phía Nam và phía Tây, còn Kim Thành được giao cho lệnh bài quản lý Hình Đường.
Duy chỉ Kim Thành không nhận được lệnh giao cai quản mà cùng con trai là Kim Xán theo Kim Vô Đạo tới Đế Kinh.
Kim Thành mới chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng khoẻ mạnh và cường tráng hơn hai người anh của mình, võ đạo của ông ta cùng thâm hậu hơn. Có điều ông ta lại không giỏi ăn nói nên mấy năm nay chịu thiệt thòi không ít.
“Thành Nhi, thực lực của con hiện giờ thế nào?”, Kim Vô Đạo đợi hai người con kia rời đi mới lên tiếng hỏi.
“Thưa bố, con vẫn làm theo bố dạy, ngày ngày chăm chỉ tu luyện, hiện giờ đã đạt tới tầng thứ mười luyện khí rồi ạ”, Kim Thành thật thà lên tiếng,
“Tiếc rằng Hô Hấp thuật không được sư phụ cho phép nên ta không thể truyền cho con, nếu không thì hiện giờ con đã có thể đột phá rồi”, Kim Vô Đạo hít vào một hơi thật sâu. Không có Hô Hấp Pháp, thực lực của Kim Thành sẽ kém xa những võ sĩ Luyện Khí tầng Đỉnh Phong, chỉ có thể so sánh với những võ sĩ Đỉnh Phong phàm tục thông thường.
“Ông ơi, có phải ông dẫn hai bố con cháu đi gặp sư tổ không?”, Kim Xán lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Kim Thành hơi sững người. Nếu là vị cao nhân mà bố ông ta vẫn luôn tôn thờ xuất hiện thì thật tốt. Chỉ cần vị cao nhân đó đồng ý, ông ta có thể tu luyện Hô Hấp Pháp, tới lúc đó thực lực chắc chắn lên tầm cao mới.
“Không sai. Giờ ta dẫn hai con tới gặp sư tổ. Thành Nhi, lát nữa gặp sư tổ nhớ phải linh hoạt một chút, thể hiện hết thực lực của con ra”.
“Vâng, bố yên tâm ạ”, Kim Thành hào hứng, vội gật đầu.
Kim Vô Đạo đã gọi Kim Tư Kỳ từ trước, biết Kim Tư Kỳ và Đinh Dũng đang ở rừng cây trong lâm viên.
“Sư phụ, đây là Kim Thành con trai con và Kim Xán, cháu của con ạ”, Kim Vô Đạo cung kính chắp tay chào Đinh Dũng.
Nghe tiếng, Đinh Dũng quay lại nhìn hai người phía sau. Anh chỉ dừng ánh mắt trên người Kim Thành một lát, cuối cùng khi nhìn thấy Kim Xán, Đinh Dũng chợt cau mày, giơ tay túm lấy cổ tay Kim Xán.
Hành động đột ngột của Đinh Dũng khiến Kim Xán giật mình, vô thức toan lùi về sau nhưng tốc độ của Đinh Dũng quá nhanh, cậu ta căn bản không kịp né tránh.
“Thể chất đặc biệt quá”, Đinh Dũng nắm cổ tay Kim Xán, không khỏi thảng thốt.
Vừa rồi chỉ cần nhìn thấy Kim Xán, anh đã nhận ra cậu ta có thần thể tự nhiên, thể chất nghịch thiên thế này rõ ràng là một sự tồn tại hiếm có. Nếu như ở thời Thượng Cổ thì đó chính là thể chất có thể sánh với thần quỷ, một khi trưởng thành gần như chắc chắn sẽ trở thành võ sĩ đạt cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
“Tốc độ và thể lực của Xán Nhi có thể sánh với các võ sĩ Đỉnh Phong nhưng cảnh giới võ đạo lại tiến triển rất chậm, mười năm rồi mới chỉ đạt tới tầng thứ ba võ đạo, mong sư phụ chỉ giáo. Còn không mau quỳ xuống”, Kim Vô Đạo cung kính chắp tay với Đinh Dũng rồi quay sang nói với Kim Xán.
“Tới Đế Kinh, ta sẽ chọn cho con một công pháp phù hợp với thần lực của con, nhớ phải chăm chỉ tu luyện, sớm đạt được cảnh giới luyện khí Đỉnh Phong”.
“Đa tạ sư tổ”, Kim Xán cảm kích, vội gật đầu.
“Con đưa thêm vài người tới Đế Kinh, sẽ có nhiều đồ cần chuyển lắm đấy. Tống Long đâu? Bảo nó đi cùng.”, Đinh Dũng gật đầu với Kim Xán, sau đó quay sang Kim Vô Đạo nói.
“Hiện giờ các thế lực ở Đế Kinh phức tạp, chúng ta lại không thông thạo đường ở đó nên khó tránh khỏi gặp rắc rối. Con đã cho Tống Long tới thăm dò trước rồi”, Kim Vô Đạo chắp tay trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!