“Cứ tưởng lần này đi săn không săn được Tuyết Quái, nào ngờ lại có thể gặp chúng ở đây, vả lại còn có mười mấy con”, Nam Vọng Thu nhếch miệng, lên tiếng: “Nam Vọng Kim, ông dẫn theo một đội vào trong, bắt Tuyết Quái về cho tôi, vừa hay em Xuân Nhi sắp tổ chức lễ trưởng thành rồi, tới lúc đó tôi cho a thúc nấu một bát dị huyết”.
“Em Xuân Nhi, chú anh biết nấu dị huyết, có lợi cho việc tu dưỡng nhan sắc, tăng thực lực, nói không chừng em có thể tiến hoá một lần đấy”, Nam Vọng Thu vừa nói, vừa nhìn Bắc Dã Xuân bằng ánh mắt ôn hoà.
Quả nhiên, nghe Nam Vọng Thu nói vậy, Bắc Dã Xuân mừng ra mặt, nhìn Nam Vọng Thu: “Thật sao? Giờ em là võ sĩ rồi, tới lúc đó há chẳng phải có thể trở thành võ sư, vả lại còn có thể đạt được khả năng đặc biệt thuộc về riêng mình sao?”
“Đương nhiên rồi, nếu như có thể tiến hoá thành công thì em Xuân Nhi có thể trở thành võ sư mà”, Nam Vọng Thu nheo mắt cười.
Bắc Cảnh, người người sùng võ học cho nên có được thực lực mạnh mới là căn bản, nhưng Bắc Cảnh lại là vùng đất nghèo đói, người có tư chất về võ đạo lại hiếm vô cùng, và sự xuất hiện của loại quả tiến hoá lại khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy được tia hi vọng. Chỉ cần có một quả là có thể vượt qua được công lao khổ lao của bao nhiêu người khác bỏ ra bao năm.
“Vâng, tộc trưởng”, nghe Nam Vọng Thu nói vậy, Nam Vọng Kim vội gật đầu, sau đó vẫy tay với người của mình và có một đội theo ông ta.
Lúc này, bên trong ngôi miếu với khung cảnh lộn xộn, mười mấy thương nhân chỉ còn lại bảy, tám người cố gắng chống đỡ. Trần Phong nằm trên đất với những vết thương nặng. Con sói trắng đầu đàn kia vẫn nhìn Đinh Dũng chằm chằm như đang tìm chỗ sơ hở của Đinh Dũng.
Mặt Đinh Dũng vẫn hết sức điềm tĩnh. Anh nhìn con sói với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng không khỏi cảm thấy có phần kinh ngạc vì tốc độ quá nhanh của nó. Truyền thuyết về Tuyết Quái mới truyền đi chưa được bao lâu mà con sói này đã có thực lực thế này rồi. Nếu không phải lần này Đinh Dũng đã ngưng kết được Kim Đan thì anh chưa chắc đã là đối thủ của nó.
Vì dù sao quái thú ở một mức độ nào đó còn mạnh hơn cả con người ở cùng tầng cảnh giới, thậm chí có một vài quái thú có thể vượt cảnh giới mà giết hại con người. Có điều quái thú tu luyện tương đối khó khăn, phần lớn đều cần thời gian rất dài mới có thể dần dần tu luyện được. Đây cũng là lí do giải thích cho hiện tượng nghìn năm thành yêu trong truyền thuyết.
“Làm thế nào được giờ, đám người kia hình như dừng lại rồi”, một người đàn ông lẩm bẩm nhìn vào đàn sói đang bao vây xung quanh, bưng mặt khóc: “Lẽ nào hôm nay chúng ta đều phải chết ở đây?”
“Già rồi còn khóc cái gì?”, người đàn ông râu quai nón nạt nộ, khi anh ta tiếp tục lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên tiếng hét như rung chuyển trời đất.
“Giết”, tiếng hét hung hãn vang vọng đột nhiên khiến đàn sói kia rùng mình.
Tất cả sói trắng đều di chuyển qua lại tỏ vẻ bất an. Chúng hú lên nhìn về phía con sói đầu đàn. Con sói đầu đàn lúc này đang đối đầu với Đinh Dũng bất giác đưa mắt ra ngoài, rống lên giận dữ.
Đột nhiên, tất cả sói trắng đều theo sói đầu đàn, chạy ra khỏi miếu, thế nhưng bọn chúng còn chưa lao được ra ngoài thì đã có một đám người lưng dắt dao, tay cầm súng chặn ở cửa.
Đi đầu là người đàn ông trung tuổi, để ria mép, làn da ngăm đen, đôi mắt không to nhưng lại rất có thần, cứ thế nhìn con sói đầu đàn trong ngôi miếu, miệng nhếch lên đầy sát khí.
Con sói đầu đàn nhìn ông ta bất an, từ từ khom người, rú lên những âm thanh rất trầm như thể cảnh cáo ông ta đừng làm bừa.
Thế nhưng đàn sói đằng sau sói đầu đàn lại không trấn tĩnh được nữa. Chúng đi đi lại lại sau lưng sói đầu đàn như thể biết được phía trước có mối hiểm hoạ khôn lường.
Đúng lúc này, người đàn ông trung tuổi đột nhiên khoát tay. Thấy người đàn ông trung tuổi khoát tay, bảy, tám người sau bọn họ lập tức giơ súng lên chĩa về phía con sói đầu đàn.
“Hú!!!”, con sói trắng với cái nhìn khát máu. Nó nhảy vọt lên, giơ vuốt vồ về phía người đàn ông trung tuổi.
Bản lĩnh vốn dĩ chỉ thuộc về loài hổ báo mới có thì lúc này lại được con sói trắng với bá khí ngút trời vận dụng một cách tự nhiên linh hoạt. Thấy bộ vuốt khổng lồ hạ xuống, người đàn ông trung tuổi kia hắng giọng một tiếng. Ánh trăng chiếu rọi xuống người ông ta như khiến ông ta khoác lên mình một lớp áo giáp màu bạc.
Bịch! Người đàn ông đạp mạnh xuống đất, cơ thể nhảy vọt lên. Khi bộ vuốt của con gấu còn chưa hạ hẳn xuống, ông ta giơ tay tóm lấy chân nó.
Đồng thời, bảy, tám người đằng sau ông ta lúc này lập tức cho tay vào vị trí cò súng.
Pằng, pằng, pằng…một loạt tiếng súng vang lên. Uy lực của những khẩu súng này hơn hẳn khẩu súng của người đàn ông để râu quai nón trước đó. Bảy, tám viên đạn lập tức phóng vút vào đàn sói.
Những con sói trắng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có bốn, năm con ngã ra đất. Vốn dĩ đàn sói vì bị giết chỉ còn lại không tới một nửa thì lúc này lại chết tiếp thêm một nửa nữa. Những con sói khác nghe tiếng súng thì sợ hãi, con nào con nấy cúi đầu bất an, lùi về sau.
Đột nhiên, đằng sau đàn sói đột nhiên vang lên tiếng rống giận. Vài con sói tiến hoá mà trước đó bị Trần Phong dùng Lôi Thuật đánh bị thương vẫn chưa chết thì lúc này vùng vẫy, đồng thời rống lên. Chúng cứ thế nhảy lên tới phía trước đàn sói, nhìn chằm chằm vào đội tám người kia.