Một đêm yên tĩnh, Đinh Dũng dày vò cả đêm và rút ra được kết luận rằng đó chính là thực vật kỳ lạ nào đó sinh sôi ở đại lục Bắc Cảnh, những thực vật đó có khả năng khiến động vật tiến hoá.
“Như vậy thì không phải là cách”, Đinh Dũng thở dài. Nếu như vậy thật thì trong thời gian ngắn có lẽ không sao nhưng lâu dần thì mọi ưu thế mà nhân loại không dễ gì có thể tích luỹ được rất có khả năng sẽ bị những hung thú này đoạt mất.
Đặc biệt là những thực vật có thể tiến hoá lại rất khó bị con người phát hiện. Nhưng ngũ quan của thú vật lại nhạy bén, rất dễ nhận ra sự tồn tại của các loài thực vật như vậy, cũng có thể nói cơ hội tiến hoá phần lớn đều sẽ bị thú vật đoạt mất.
Tới lúc đó con người sẽ mất đi quyền làm chủ. Nghĩ tới đây, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Anh quyết không để trật tự thế giới Nữ Oa gian khổ lắm mới tạo ra bị biến mất. Việc này nhất định phải tìm ra cách giải quyết.
“Phải đi một chuyến”, Đinh Dũng đứng lên, nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Vừa vào phòng liền trông thấy Sóc Phong đang vùng vẫy muốn đứng lên. Anh cau mày hỏi: “Vết thương trên người cậu đỡ chưa? Tốt nhất đừng cử động lung tung”.
“Em muốn, em…có thể giúp em gọi chú Hồ tới không?”, Sóc Phong mặt mày nóng ran, thực ra cậu ta muốn nói mình cần đi vệ sinh nhưng vì không mấy quen với Đinh Dũng nên không tiện nói ra.
Nghe vậy, Đinh Dũng sững người nhưng vẫn gật đầu: “Cậu ở đây đợi, không được đi lại lung tung. Tôi giúp cậu gọi lão Hồ”.
Ra khỏi phòng, Đinh Dũng cứ thế đi một mạch về nhà Hạ Diệp. Anh không biết lão Hồ sống ở đâu, chỉ có thể bảo Hạ Diệp giúp anh đi gọi, tiện thể tìm Hạ Diệp vì anh có việc cần nói với ông ta.
“Chào cậu Đinh”, vừa ra khỏi cửa liền gặp ngay hai người đàn ông trung tuổi, hai người này thấy Đinh Dũng thì mặt mày tỏ ra cung kính vô cùng.
Thấy họ, Đinh Dũng gật đầu, hỏi: “Mới sáng sớm mà mọi người khiêng cung tên đi đâu vậy?”
“Đi săn bắt ạ. Mặc dù tối qua cậu Đinh giúp chúng tôi giết được con gấu lớn nhưng thịt cũng đều được trưởng thôn trữ lại rồi. Ông ấy nói muốn làm lương thực ứng cứu khẩn cấp nên chúng tôi nên ra ngoài săn bắt, nếu không thì không có gì ăn”, hai người nói cười, để lộ ra hàm răng ố vàng.
Nghe vậy, Đinh Dũng khẽ cau mày. Anh nghĩ một lát rồi rút hai miếng ngọc bội ra đưa cho họ, dặn dò cẩn thận: “Sau khi ra ngoài, hai người sẽ phát hiện không thấy thôn của mình đâu nữa, đó là vì tôi đã tạo một trận pháp xung quanh thôn này, khi quay về phải đem theo ngọc bội này, nếu không thì hai người không thể vào đây được”.
“Đây là…cậu Đinh, chúng tôi biết rồi”, hai người đàn ông sững sờ một lát như thể không tin những gì Đinh Dũng nói, có điều Đinh Dũng đã nói vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể nhận lấy miếng ngọc. Trong lòng thầm nghĩ thôn vẫn ở đây thì sao có thể không vào được chứ.
Nhận lấy miếng ngọc, hai người chào tạm biệt Đinh Dũng rồi kiêng mũi tên ra khỏi thôn. Vừa ra tới cửa thôn, bọn họ liền quay đầu nhìn, thấy thôn mình rõ ràng vẫn ở đây thì một người trong đó khịt mũi nói: “Tôi thấy cái gì mà Cậu Đinh kia chỉ là giả thần giả quỷ thôi. Còn cái gì mà không thấy thôn đâu nữa. Không phải nó vẫn ở đấy sao?”
Nói rồi, người này ném luôn miếng ngọc bội sang bên, châm chọc nói: “Miếng ngọc này ai thích lấy thì lấy, dù sao thì tôi cũng không cần”.
“Cậu Đinh dặn rồi thì chúng ta cứ nghe lời theo đi”, người kia lắc đầu bất lực cất miếng ngọc bội đi rồi mau chóng di chuyển.
Mặc dù anh ta rất khâm phục Đinh Dũng nhưng lần này anh ta cũng vẫn có phần không tin tưởng. Thôn này đang yên lành như vậy sao có thể vô duyên vô cớ mất tích được? Vừa nghĩ, anh ta lại lần nữa quay đầu lại nhìn thôn bản, xác nhận thôn vẫn ở đó, anh ta không nghĩ gì nữa, chỉ coi như Đinh Dũng đang đùa giỡn với bọn họ.
Ở nơi khác, Đinh Dũng đã tới cửa nhà Hạ Diệp .
Cốc cốc cốc.
Chẳng mấy chốc, Cát Lão đã mở cửa gỗ ra.
Đinh Dũng thẫn thờ một lát, nhướng mày hỏi: “Cát Lão, bình thường ông sống ở đây sao? Ông và Hạ Diệp có mối quan hệ gì?”
Vốn dĩ ban ngày Cát Lão ở nhà Hạ Diệp thì Đinh Dũng còn tưởng là trùng hợp nhưng nào ngờ Cát Lão lại sống ở nhà Hạ Diệp. Thấy ông ta thần bí như vậy thì có lẽ mối quan hệ với Hạ Diệp không hề bình thường.
Nghe Đinh Dũng hỏi vậy, Cát Lão sững người một lát như thể không ngờ Đinh Dũng sẽ hỏi vậy, có điều ông ta đã nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: “Nói lại thì cũng thấy ngại. Vốn dĩ tôi không phải là người ở thôn này, có một lần tôi bị thương, là Hạ Diệp thu nhận tôi nên tôi vẫn luôn sống nhờ ở nhà nhà họ Diệp”.
“Cậu Đinh mới sáng sớm đến đây là có chuyện gì vậy?”, Cát Lão vừa nói vừa né người nhường đường, làm tư thế mời bằng tay: “Xin mời cậu vào trong”.
Đinh Dũng gật đầu, sải bước đi vào, nói: “Sóc Phong tỉnh rồi, cậu ấy bảo tôi tới gọi lão Hồ. Tôi không biết lão Hồ sống ở đâu nên tới đây hỏi”.