"Thì ra là vậy, anh bạn này đúng là có trí nhớ siêu phàm, kiến thức uyên bác", Vương Bồi Thành lại cảm thán một câu, lúc này ông ấy đã mơ hồ có tâm lý bái phục người thanh niên đang đứng trước mặt này, đã lâu rồi không gặp được một thanh niên giỏi như vậy.
"Ông Vương quá khen rồi", Đinh Dũng không hề tự cao tự đại mà nói.
"Ông chủ Tôn...", Đinh Dũng bỗng nhiên chuyển tầm mắt về phía Tôn Đại Phúc, ý như không nói cũng hiểu.
Tôn Đại Phúc nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Cháu trai à, cháu đã có bút tích gốc của thầy Vương rồi, vậy chuyện năm triệu cứ cho qua đi", Tôn Đại Phúc ngượng ngùng nói. Cho dù lúc này tâm trạng của ông ta còn khó chịu hơn cả bố ruột chết, nhưng là một thương nhân, bây giờ ông ta bắt buộc phải giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Nếu như có thể khuyên Đinh Dũng bỏ qua ý nghĩ về năm triệu đó thì ông ta cũng không phải lỗ quá nặng, dù gì bút tích gốc của Vương Hi Chi nếu như không có Đinh Dũng thì rất có khả năng mãi mãi không bao giờ xuất hiện.
"Ông chủ Tôn, chuyện gì ra chuyện đó, bút tích của thầy Vương là do ông tặng cho tôi, nếu muốn trách thì trách ông có mắt như mù. Nhưng năm triệu đó của bố tôi là chuyện chúng ta đã thỏa thuận xong xuôi, tôi khuyên ông chủ Tôn hãy giao ra đi. Nếu không truyền ra ngoài, sau này còn ai đến chỗ ông chủ Tôn mua hàng nữa đây", Đinh Dũng nói không nặng không nhẹ. Anh đương nhiên có thể không cần năm triệu đó, nhưng cái kiểu tiểu nhân đắc ý của Tôn Đại Phúc trước đó làm anh không ưa nổi. Không ưa thì phải báo thù, trước giờ Đinh Dũng vẫn nhỏ nhen vậy đó.
Mặt mày Tôn Đại Phúc hết xanh rồi đỏ, hoàn toàn nảy sinh lòng hận thù với Đinh Dũng rồi. Nhưng bây giờ trước cửa tiệm nhiều người như vậy, trong đó có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Kim Châu này, ông ta cũng không dám làm ra chuyện gì trước mặt những người đó.
Vậy nên chỉ do dự trong chốc lát, Tôn Đại Phúc cắn răng lấy cái thẻ ngân hàng lúc trước Hàn Thành Sơn đưa cho ông ta ra, và cả tranh chữ của Âu Dương Tu.
"Tiền... cậu cầm lấy đi", Tôn Đại Phúc đưa thẻ và tranh chữ của Âu Dương Tu cho Đinh Dũng, nghiến răng nói. Ý tứ uy hiếp trong lời nói người sáng suốt đều nghe ra được.
Nhưng mà Đinh Dũng cũng chẳng thèm quan tâm. Uy hiếp anh? Đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà!
"Bố, bố giữ thẻ đi. Tranh chữ thì con sẽ mang về", Đinh Dũng đưa thẻ cho Hàn Thành Sơn.
Nhưng ai ngờ được Hàn Thành Sơn còn không chạm vào, đẩy thẻ ngược lại về trong tay Đinh Dũng, cười nói: "Tiểu Dũng, cái thẻ này thật tình bố không dám nhận, con dùng tiền trong thẻ đi khám bệnh cho Tiểu Tuyết, mua quần áo cho bản thân. Dù gì thì bây giờ tiền trong thẻ đều là của con rồi".
Hàn Thành Sơn bây giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt, luôn cảm thấy như mình đã nhặt được một món đồ quý. Tìm cách lấy được bút tích Vương Hi Chi cho ông ta đã đành, còn thay ông ta xả hết cục tức này, trả lại nguyên đai nguyên kiện sự sỉ nhục mà Tôn Đại Phúc mang đến cho ông ta. Sống hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên Hàn Thành Sơn cảm thấy dễ chịu như vậy.
"Bố, không được đâu...".
Cơ thể Đinh Dũng vốn gầy yếu, nếu đổi lại là lúc trước bị gã đàn ông này siết chặt bả vai thì chắc chắn đã mất đi năng lực phản kháng. Nhưng Đinh Dũng của ngày hôm nay, không phải là tên ở rể trói gà không chặt, để mặc người ức hiếp như ngày trước. Gã đàn ông muốn đánh lén từ phía sau, nhưng lại không hề nghĩ đến việc mọi cử động của bọn họ đều trong tầm kiểm soát của Đinh Dũng.
Nghĩ đến đây, Đinh Dũng nghiêng người tránh, ngay sau đó xoay người lại đá một phát lên ngực gã đàn ông.
Bịch! Gã đàn ông ước chừng cũng phải hơn năm mươi cân vậy mà lại bị Đinh Dũng đá một phát văng ra xa, vẽ một đường cong trên không, rơi xuống đất cái bịch. Nụ cười ác độc trong chốc lát biến thành vẻ mặt đau khổ.
"Anh Hai!", nhìn thấy anh Hai bị đá một phát ngã lộn cù mèo trên mặt đất, những tên khác đều bị Đinh Dũng làm cho sợ hãi.
Gã đàn ông được gọi là anh Hai khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, ôm chặt ngực, trên mặt mang theo vẻ đau khổ, nghiến răng hét lên từng từ từng chữ một: "Thằng nhãi này có chút bản lĩnh, cùng xông lên, xử đẹp cái mạng chó của nó cho tao!".
"Vâng!".
"Mọi người cùng xông lên!".
Mấy tên này bình thường ức hiếp người khác quen rồi, nhìn thấy anh Hai bị đánh tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Với cả thằng nhãi trước mặt lại là người đại ca chỉ đích danh phải bắt về được, bọn họ liếc nhìn nhau rồi lập tức xông lên.
"Tự tìm đường chết!", Đinh Dũng cười khẩy một tiếng, nhìn mấy tên đang xông qua, híp mắt một cái. Quá chậm!
Vèo! Không đợi mấy tên này xông đến, Đinh Dũng đã hóa thành một cái bóng chủ động xông lên, tiếng gió rít tát vào mặt, mấy gã đàn ông không kịp phản ứng, Đinh Dũng đã đến ngay trước mặt.
Võ công trong thiên hạ duy nhất chỉ có tốc độ nhanh là không thể phá giải, tốc độ của Đinh Dũng nhanh như tia chớp. Tên cầm đầu trong nhóm đó là một gã đàn ông tóc dài, tên này vốn đang mặt mày dữ tợn xông về phía trước, đột nhiên bị một trận gió to đập vào mặt, ngay sau đó trước mắt tối sầm, ánh sáng bị một nắm đấm nhìn có vẻ gầy yếu che lại, chiếu lên mặt hắn ta.