Vừa nói, Lý Hải Dân và Nguỵ Kiến Quốc liền đi tới bên Đinh Dũng tìm một vị trí trống.
“Không sao, ông nội cũng dặn mọi người đợi hai anh mà”, Đinh Dũng cố ý nói vậy.
Quả nhiên lời này của Đinh Dũng khiến Lý Hải Dân và Nguỵ Kiến Quốc không mấy tự nhiên, bọn họ vội nói: “Thật là xin lỗi ông Hàn, sau này có việc gì ông cứ tìm chúng cháu, chỉ cần hợp pháp, chúng cháu nhất định giúp”.
“Ha ha ha, có câu này của hai anh là đủ rồi”, Đinh Dũng nghe vậy thì lập tức bật cười.
Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn thẫn thờ từ lâu, căn bản không biết nên nói gì, bàn này đều là những người có địa vị. Đinh Dũng lại quen với những nhân vật tầm cỡ thế này, vả lại bộ dạng còn rất thân thiết.
Thấy Đinh Dũng cười nói giả lả vui vẻ với mấy lãnh đạo, Hàn Hàn ngồi cách đó không xa nắm chặt tay, mặt mày vô cùng khó coi.
“Con trai, không thể để tên này được đà mãi được”, Hàn Thành Phú cau mày. “Con đi tặng quà cho ông đi”.
Vâng, giờ con đi”, nghe bố mình nói vậy, Hàn Hàn lập tức vâng lời.
Nghĩ tới món quà lần này vì để lấy lòng ông nội mà chuẩn bị, Hàn Hàn lại nhếch miệng cười lạnh lùng, lấy chiếc chìa khoá trong túi ra.
“Tao xem mày đấu với tao thế nào? Cho dù mày có quen mấy nhân vật tai to mặt lớn thì đã sao? Mày chẳng qua cũng chỉ là một tên khố rách áo ôm thôi”, Hàn Hàn hắng giọng, đứng dậy đi về phía Hàn Tông Khôn khi ông ta vừa nói xong lời mở đầu cho buổi tiệc. “Ông nội ạ, đây là quà cháu tặng ông, cháu biết gần đây lưng và chân ông không được như trước, cháu đã mua một căn nhà trong dự án mới khai thác gần tập đoàn chúng ta, sau này ông không cần phải đi đường xa rồi”.
“Ôi chao, cậu ta nói toà nhà mới khai thác của tập đoàn Viên Thị sao? Nghe nói giá bình quân lên tới ba mươi nghìn tệ một mét vuông”, nghe Hàn Hàn nói vậy, có người khẽ xôn xao.
Không ít người giơ tay tán thưởng: “Tiểu tử, được lắm, biết thương ông như vậy đúng là có hiếu”.
“Vậy phải bỏ ra không ít tiền nhỉ. Căn nhà đó nói ít cũng phải lên tới một triệu rưỡi, một triệu sáu tệ một căn”, đặc biệt là vài người ngồi cùng bàn với Hàn Hàn càng cố tình tâng bốc.
Hàn Tông Khôn vốn dĩ tâm trạng hôm nay rất vui, nghe Hàn Hàn nói vậy liền cười đáp: “Cháu ngoan, ông nhận nhé, cảm ơn cháu”.
“Hi hi, ông thích là được ạ”, Hàn Hàn gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng nhưng trong lòng thì mở cờ.
Ông đã lâu rồi không vui như vậy, nhất định là rất thích món quà mà mình tặng. Nghĩ tới đây, Hàn Hàn lại nhìn sang mấy bác mấy chú của mình, nhếch miệng cười. Tôi xem ai tặng được món quà tốt hơn tôi.
Quả nhiên, sau khi nghe về món quà mà Hàn Hàn nói, mấy người con trai khác của Hàn Tông Khôn lập tức cau mày, đến Hàn Thành Sơn cũng tái mặt. Mặc dù ông ta đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ Hàn Hàn lại chơi lớn như vậy.
Quà mà Đinh Dũng chuẩn bị chắc chắn không ra gì, so với căn nhà của Hàn Hàn thì rõ ràng là phải mất mặt rồi. Hàn Thành Sơn vừa nghĩ, mặt mày lại càng khó coi. Còn Lâm Hồng Ngạn vốn dĩ cũng vì Đinh Dũng mời tới một loạt những quan chức khiến bà ta nở mày mặt thì lúc này lại tối sầm mặt xuống.
“Xem ra, vị này lại muốn hơn chú Đinh đây rồi”, Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân nhìn nhau cười ý tứ.
Nghe Nguỵ Kiến Quốc nói vậy, Kim Tư Kỳ lắc đầu cười nói: “Tôi lại không cho là như vậy, so về độ mạnh bạo thì anh Đinh không kém anh ta đâu, lẽ nào hai vị quên mất buổi bán đấu giá rồi sao?”
“Cô Kim, ý cô là…”, Lý Hải Dân thẫn thờ một lát, đột nhiên nhớ ra những lời mà Đinh Dũng nói trong buổi đấu giá trước đó.
Lúc đó Đinh Dũng nói muốn đem bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ làm quà tặng. Ông ta còn đang nghĩ xem Đinh Dũng tặng cho ai, lúc này câu nói của Kim Tư Kỳ lại như nhắc nhở ông ta. Ông ta vội nhìn sang Nguỵ Kiến Quốc.
Nguỵ Kiến Quốc giật mình. Nếu lần này Đinh Dũng thật sự tặng bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ cho Hàn Tông Khôn thì buổi tiệc hôm nay thật sự thú vị đấy. Món đồ ba trăm triệu nhân dân tệ nói tặng là tặng. Đây là khí thế gì chứ?
“Không biết các bác các chú còn lại chuẩn bị quà thế nào rồi?”, lúc này, Hàn Hàn đảo mắt xung quanh cười nói.
Hàn Hàn dứt lời, những người còn lại cũng nhìn sang mấy người con của Hàn Tông Khôn chờ đợi những món quà mà bọn họ mang tới.
“Khụ khụ, bố ạ, con biết bố thích uống trà nên mua cho bố ít trà Phổ Nhĩ”, nói rồi, Hàn Thành Quý ái ngại đứng dậy, lấy ra hai bánh trà.
Mặc dù bánh trà Phổ Nhĩ cũng là thứ rất hay ho nhưng so với căn nhà của Hàn Hàn tặng thì lại kém một trời một vực.
Lần này Hàn Tông Khôn không nói gì, chỉ gật đầu.
Hàn Thành Quý đương nhiên biết món quà của mình quá bình thường nhưng ông ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ông ta không muốn giống Hàn Hàn, hai bố con họ có địa vị trong tập đoàn nên muốn vơ vét chỗ nào cũng được.
“Ông ơi, đây là miếng ngọc bội mà cháu cho người đem từ nước ngoài về, có tác dụng tịnh khí ngưng thần”, lúc này, Hàn Châu Nhi quay người đi tới.
Trong tay cô cầm miếng ngọc bội màu xanh lục sáng lấp lánh, trông rất đẹp nhưng cũng chẳng thể so với căn nhà của Hàn Hàn.