Sáng ngày hôm sau, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên bị tiếng ồn ào bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
“Có chuyện gì thế?”, Hàn Phương Nhiên ngồi dậy cau mày.
Đinh Dũng lắc đầu nhìn Hàn Phương Nhiên liếm liếm môi, nói: “To thật”.
“Cái gì?”, Hàn Phương Nhiên sững người sau đó nhìn Đinh Dũng với ánh mắt rạo rực, vội thét lên rồi dùng chăn che đi cơ thể: “Lưu manh, anh nhìn cái thì mà nhìn, còn không mau dậy đi?”
“Hi hi”, Đinh Dũng chỉ biết nheo mắt cười, có điều anh cũng không lề mề thêm mà mau chóng mặc quần áo bước ra, định xem xem bên ngoài rốt cục có chuyện gì đang xảy ra.
Vừa ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn cãi nhau ở phòng khách.
“Thì ông cứ nói có đồng ý hay không đi”, Lâm Hồng Ngạn chỉ vào mặt Hàn Thành Sơn mà hét lên.
Hàn Thành Sơn mặt mày sầu não, trong tay còn cầm bức tranh được cuộn, nói với giọng thê thảm: “Vợ ơi, tôi chỉ có hai bức chữ này thôi, bà để nó lại cho tôi được không?”
“Coi như tôi xin bà, vợ ơi là vợ”, vừa nói, Hàn Thành Sơn vừa giấu bức tranh ra sau.
“Ông có lấy ra không hả? Tôi cảnh cáo ông Hàn Thành Sơn, hôm nay ông mà không giao nó ra thì đứng có sống chung với tôi nữa”, Lâm Hồng Ngạn tức tối rít lên, chân cứ thế dậm bình bịch. “Vốn dĩ chúng ta bị người ta coi thường đã đành, hôm nay là tiệc mừng thọ của bố, nếu không tặng cái gì tử tế thì lại bị người ta coi thường nữa đấy”.
Nghe hai người nói chuyện, Đinh Dũng không khỏi lắc đầu. Lại vì chuyện quà cáp, cả đời này Lâm Hồng Ngạn lúc nào cũng coi trọng sĩ diện hơn tất cả, như thể trong mắt bà ta nếu không tặng quà gì quý giá một tí thì sẽ bị người ta coi thường vậy.
Thực ra nếu như đối phương đã coi thường thì kể cả bản thân có tặng quà gì quý giá thân phận địa vị không đủ tầm thì người ta vẫn cứ coi thường mình thôi.
“Không được, nói gì thì cũng không được đụng vào chữ của tôi, tặng cái gì tôi cũng không phản đối, riêng cái này thì không được”, Hàn Thành Sơn không hề tỏ ra nhượng bộ. Ông ta cầm khư khư ống cuộn.
Lâm Hồng Ngạn nghe thế thì mặt mày tối sầm cả lại. Bà ta nạt nộ: “Hàn Thành Sơn, tôi với ông đúng là không ngẩng nổi mặt lên rồi, nhà chúng ta ngoài hai bức chứ rách này ra thì còn cái gì đáng tiền không hả? Ông bảo tôi lấy cái gì đi tặng bố?”
“Vậy, vậy cũng không thể đụng vào chữ của tôi”, Hàn Thành Sơn tái mét mặt, nghiến răng. “Vả lại bố cũng chưa chắc thích chữ của tôi”.
“Mẹ, đừng cãi nhau nữa”, lúc này Hàn Phương Nhiên đi từ phòng ra, vừa nói cô vừa ngáp. “Quà cáp con đã bảo Đinh Dũng chuẩn bị xong rồi, bố mẹ không phải lo đâu”.
“Nó? Nó thì chuẩn bị được cái gì?”. Lâm Hồng Ngạn hắng giọng. “Hừ, mẹ không muốn hai đứa lát nữa lại làm mất mặt mẹ đâu”.
Đinh Dũng ho hắng rồi đi vào phòng khách nói: “Mẹ yên tâm, quà con đã chuẩn bị xong cả rồi, tới lúc đó con nhất định sẽ không để bố mẹ thất vọng đâu”.
“Haiz, được rồi, Đinh Dũng đã chuẩn bị rồi thì chúng ta đừng cãi vã nữa”, nghe Đinh Dũng bảo đã chuẩn bị quà, Hàn Thành Sơn thở phào nhẹ nhõm, ôm ống cuộn đựng tranh chữ chuồn luôn vào phòng đọc.
“Cậu chuẩn bị cái gì rồi? Lấy ra tôi xem xem”, Lâm Hồng Ngạn nhìn Đinh Dũng với vẻ hoài nghi.
Một năm mới có một lần ông mừng thọ, vả lại năm nay còn là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi. Nếu như quà mà Đinh Dũng chuẩn bị quá bình thường thì chắc chắn bị người ta cười chê.
“Mẹ, đủ rồi đấy, quà thì đơn giản, tình nghĩa mới quan trọng. Nhà mình và ông là người trong nhà, cho dù quà có đơn giản một tí cũng đâu có sao?”, Hàn Phương Nhiên vội kéo mẹ mình sang một bên, khổ sở lên tiếng.
Thực ra Hàn Phương Nhiên cũng biết Đinh Dũng căn bản không có tiền, trước đó lại còn mua một chiếc xe nên món quà mà anh chuẩn bị có thể không quý giá nhưng cô thấy chỉ cần có tấm lòng thì giá trị món quá đắt rẻ thế nào cũng không quan trọng.
Thấy Lâm Hồng Ngạn bị Hàn Phương Nhiên kéo đi, Đinh Dũng vội nhân cơ hội này đánh răng rửa mặt.
Không phải anh không muốn nói cho Lâm Hồng Ngạn biết mình đã chuẩn bị quà mà thực sự thì kể cả giờ có nói thì Lâm Hồng Ngạn cũng sẽ không tin. Thay vì phí lời thì chi bằng đợi đến tiệc mừng thọ hãy nói.
Khó khăn lắm cả nhà mới cùng chuẩn bị xong, sau khi ăn bữa sáng đơn giản, mọi người cùng xuất phát.
Vừa xuống tầng, Lâm Hồng Ngạn đã thấy chiếc chìa khoá xe trong tay Đinh Dũng. Bà ta nhìn đám đông trước mặt, cau mày hỏi: “Đinh Dũng, cậu mua xe Pheaton từ bao giờ vậy?”
“Cũng hơn một tháng rồi ạ”, Đinh Dũng nhớ lại.
“Cái gì? Mua hơn một tháng rồi mà sao không nói với chúng tôi một tiếng?”, Lâm Hồng Ngạn lên giọng gấp mấy lần. Bà ta lại nhìn sang Hàn Phương Nhiên, nói: “Phương Nhiên, con mới vào công ty, đừng vì vơ vét ít tiền mà đánh mất đi sự tín nhiệm ông giành cho con”.
“Đinh Dũng, tôi cảnh cáo cậu, giờ Hàn Phương Nhiên đang trong thời gian rất đặc biệt, nếu cậu còn lấy tiền của nó làm mấy việc vô bổ thì cẩn thận tôi lột da cậu đấy”, Lâm Hồng Ngạn nói vậy nhưng trên thực tế bà ta lại lấy chiếc chìa khoá đưa cho Hàn Thành Sơn, vui vẻ nói: “Lão Hàn, ông lái xe, chúng ta thử cảm giác xe mới thế nào”.
“Xin lỗi anh, mẹ em….” Thấy hành động đó của mẹ mình, Hàn Phương Nhiên không khỏi đỏ mặt.
Có điều may là Đinh Dũng không giận. Anh gật đầu, kéo tay Hàn Phương Nhiên ngồi vào ghế sau, nói: “Chúng ta ngồi sau nhé”.
“Cái xe này được đấy”, Hàn Thành Sơn ngồi vào ghế lái không khỏi tán thưởng.
“Cũng chẳng đáng là bao, chắc mấy trăm nghìn tệ”, Hàn Phương Nhiên hất tóc, nói với giọng bất lực.
“Kết cấu xe thế này ở tầm giá mấy trăm nghìn tệ thì không nhiều. Sao bố lại thấy chức năng của chiếc xe này còn nhiều hơn cả loại xe hơn năm trăm nghìn tệ ấy nhỉ?”, Hàn Thành Sơn nói với vẻ mặt hoài nghi.
“Ôi chao, ông mau lái xe đi”, Lâm Hồng Ngạn liếc Hàn Thành Sơn sau đó nói với Đinh Dũng. “Sau này chúng tôi đi xe này, cậu đi xe cũ ở nhà”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!