Lúc này, tại quần đảo Tiên Sơn.
"Không ổn rồi, Đảo Hoàng Long Chủ, Kim Sơn đảo chủ, Côn Bằng đảo chủ, vừa mới nhận được tin tức, Đảo Đào Hoa Chủ đang cùng Diệp Bắc Minh quyết đấu kịch liệt, thì một tên thuộc hạ của Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đanh anh ta trọng thương, tình thế nguy cấp mong ba vị đại đảo chủ dẫn thuộc hạ tới trợ giúp.
Có cấp báo từ Tiên Tôn.
"Ba vị đại đảo chủ, Long Nha đảo chủ nói không sai, tôi cũng vừa nhận được tin tức, có người nói thuộc hạ của Diệp Bắc Minh thực lực khá lợi hại, có thể là đã luyện xong Hư Cảnh Đại Thành trung kỳ, nếu ba vị đại đảo chủ không nhanh đi cứu viện, thì trận chiến này sẽ đại bại."
Lại có cấp báo từ một vị Tiên Tôn khác.
"Ba vị đảo chủ, Đảo Đào Hoa Chủ đã bị trọng thương, trận chiến lâm vào tình thế nguy cấp, bọn họ cầu xin tiếp viện đến khẩn trương.”
"Ba vị đảo chủ, trận chiến với Diệp Bắc Minh đang lâm vào tình thế nguy cấp, tiền tuyến xin viện binh.”
". . ."
Sau khi nhận được tin tức truyền đến, từng Tiên Tôn vội vàng báo cáo.
"Ha ha! Ha ha ha."
Đảo Phượng Hoàng Chủ nghe vậy, vừa ngẩng đầu lên cười vừa chống lại sự bắn phá của tia sấm sét.
“Tốt, rất tốt. Đảo Đào Hoa Chủ đã bị Diệp Bắc Minh sát hại.Anh ta chắc chắn đã chết rồi. Chết chắc rồi. Ha ha ha."
"Đến lúc đó Diệp Bắc Minh liên thủ với thuộc hạ của anh ta, các người cũng phải chịu tai ương, chờ đó, Diệp Bắc Minh sẽ điên cuồng trả thù các người, ha ha ha”
Đảo Phượng Hoàng Chủ cười rất đắc ý, nếu như ba vị đại đảo chủ dẫn thuộc hạ đến trợ giúp thì không chết còn nếu như không đi, Đảo Đào Hoa Chủ coi như đã là người chết rồi, chuyện này cũng là cân bằng.
Nói tóm lại, tam đại đảo chủ có dẫn thuộc hạ đi trợ giúp hay không đối với anh ta đều không quan trọng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với Đảo Đào Hoa Chủ, anh ta đều thỏa mãn.
"Làm sao bây giờ? Có đi hay là không?" Đảo Côn Bằng Chủ hỏi.
“Khốn kiếp,có một vị tiên tôn đã luyện Hư Cảnh Đại Thành trung kỳ, nếu chúng ta đi cũng chưa chắc đánh thắng được!" Đảo Kim Sơn Chủ nói rằng.
"Nhưng là không đi, Diệp Bắc Minh sẽ liên minh với thuộc hạ của anh ta để tiêu diệt tất cả tiên tôn trên tiền tuyến này. Đến lúc đó, chỉnh đốn đại quân, càn quét thiên hạ và khi thống nhất thiên hạ, anh sẽ điều động mười tỉ đại quân đến đây, như vậy quần đảo Tiên Sơn này ắt hẳn sẽ bị san bằng. Với tính cách sát phạt của Diệp Bắc Minh, anh sẽ không để ý tới hàng trăm tỉ sính mạng vô tội ở quần đảo Tiên Sơn đâu.” Đảo Hoàng Long Chủ sắc mặt nghiêm nghị nói rằng.
"Đảo Hoàng Long Chủ nói thế có nghĩa là không giết Đảo Phượng Hoàng Chủ, muốn đi trợ giúp tiền tuyến sao?" Đảo Kim Sơn Chủ hỏi.
Đảo Hoàng Long Chủ gật đầu: "Tranh thủ tiền tuyến còn có vài tỷ đại quân, cùng với hơn trăm vị tiên tôn, bây giờ dẫn đại quân đến, vẫn còn có thể có rất lớn phần thắng."
“Nếu bây giờ không đi, đợi đến khi tiền tuyến bị đánh tan tác, tiên tôn đều bị giết chết, đại quân tiếp nhận đầu hàng. Một khi Diệp Bắc Minh đã có đôi cánh cứng cáp, lúc đó, muốn giết được anh ta thì sẽ khó như lên trời, nói không chừng chúng ta còn bị anh ta giết.”
"Đảo Hoàng Long Chủ nói rất hợp lí.” Đảo Côn Bằng Chủ nói rằng: "Đây là cơ hội cuối cùng để tiêu diệt Diệp Bắc Minh, nếu như không nắm lấy cơ hội này, sợ rằng sẽ gặp hoạn nạn về sau.”
"Đảo Phượng Hoàng Chủ đâu? Có thể thả ra hay sao?" Đảo Kim Sơn Chủ hỏi.
“Chúng ta có thể phong ấn anh ta, chờ Diệp Bắc Minh quay trở lại sau đó từ từ trừng trị anh ta cũng không muộn.” Đảo Hoàng Long Chủ nói rằng.
Đảo Kim Sơn Chủ gật đầu, nói: “Cách đó rất hay, tiêu diệt Diệp Bắc Minh quan trong hơn.”
Kết quả là, tất cả tiên tôn hợp lực lại cùng nhau đóng phong ấn.
Sau đó, Đảo Hoàng Long Chủ mở màn gầm thét: “Tất cả tiên tôn trên các đảo đang ở trong quần đảo Tiên Sơn đều đã nghe rõ. Diệp Bắc Minh là một người hung ác và tàn độc, là một con quỷ, nếu như anh ta bất diệt thì hậu quả khôn lường, anh ta sẽ hủy hoại tất cả gia đình.”
“Cho nên, bất cứ ai không sợ chết muốn thay trời hành đạo, hãy đứng ra đây, chúng ta cùng nhau đi tiêu diệt Diệp Bắc Minh, nếu không tiền tuyến sẽ bị đánh bại và Diệp Bắc Minh sẽ ngày càng mạnh hơn, đến lúc đó chính là ngày tận thế của quần đảo Tiên Sơn này.”
“Để chúng ta đi chiến đấu vì chính nghĩa.”
“Tôi đồng ý tham gia.”
“Tôi cũng đồng ý tham gia.”
“Tôi cũng đồng ý tham gia.”
". . ."
Từng nhóm tiên tôn đứng dậy, ít nhất cũng hơn ba trăm người.
Ở quần đảo Tiên Sơn này, có hơn một nghìn tiên tôn. Đương nhiên, một nửa còn lại không đi ra, ngay từ đầu đến cuối đều là Vô Tử lão sư đã bế quan tu luyện rồi, thời khắc này đại đa số tiên tôn đều tỏ ý muốn đứng lên đi.
“Tôi khuyên rằng nếu không có gì mâu thuẫn giữa các người và Diệp Bắc Minh thì các người không nên tham gia vào cuộc chiến này. Nếu thắng lợi thì công lao sẽ thuộc về ba vị đại đảo chủ còn nếu thua thì các người sẽ phải đánh đổi mạng sống của mình nơi đại giới.”
"Tu luyện là chuyện không dễ, tu đến cảnh giới thái cực lại càng khó, đó là trên trăm vạn năm tu luyện, phải vượt qua biết bao nhiêu cô đơn, buồn chán, chịu biết bao gian nan khổ ải mới có thể được cảnh giới này?”
"Lẽ nào các người cứ như vậy mà không thương tiếc tính mạng hay sao, không thương tiếc thành tựu tu luyện trên trăm vạn năm tu luyện hay sao, các người không nên chạy đi chịu chết như vậy?”
“Không đáng. Thực sự không đáng. Nếu như các người cho rằng sinh mạng của mình không đáng bao nhiêu tiền thì vậy cứ coi như toi chưa từng nói gì cả.”
Đảo Phượng Hoàng Chủ nói rất nhiều, sau đó nhắm mắt lại, dựa vào phong ấn, vẻ mặt ôn hòa mãn nguyện.
Hơn ba trăm vị tiên tôn, cộng thêm ở chiến trường có hơn một trăm vị tiên tôn nữa, tổng cũng xấp xỉ hơn 500 vị. Nhiều người như vậy đi đối phó với Diệp Bắc Minh, e rằng Diệp Bắc Minh không thể trốn thoát được hoặc có thể anh sẽ bị giết, sau đó người con gái bên cạnh anh cũng phải chết.
Cho nên, chỉ cần thuyết phục một người, ít nhất có thể cho Diệp Bắc Minh giảm bớt một chút áp lực, cho người con gái bên cạnh anh còn một chút hy vọng sống sót có phải không?
"Đảo Hoàng Long Chủ nói những lời rất tử tế, giữa tôi và Diệp Bắc Minh không có mâu thuẫn gì. Nếu anh ta càn quét thiên hạ, trả thù quần đảo Tiên Sơn, anh ta thậm chí không giết tôi? Nếu anh ta không giết tôi, vậy tại sao tôi phải mạo hiểm như vậy?”
“Anh ta từng chế tạo ngũ giai thần binh, tôi còn từng cứu giúp anh tt. Nếu anh ta đánh tới quần đảo Tiên Sơn, anh ta nhất định sẽ không giết tôi, chắc chắn không giết tôi. Cho nên tôi vẫn là không nên đi, kẻo mất mạng và bị thiệt hại lớn.”
“Tôi chỉ là một người ngoài cuộc, không có bang phái nào, hay là không nên đi giao du với kẻ xấu, như Đảo Phượng Hoàng Chủ nói, tu luyện là chuyện không dễ dàng, tu đến thái cực thì lại càng không dễ, hay là không nên đi đến tới đó tham gia vào trận chiến, coi như tôi nên quên đi con đường này.”
". . ."
Có ít nhất một nửa vị tiên tôn đã bị thuyết phục bởi lời nói của Đảo Phượng Hoàng Chủ, bọn họ đã từ bỏ việc ra tiền tuyến để chiến đấu.
“Các vị, mọi người đừng để bị Đảo Phượng Hoàng Chủ lừa. Nếu nhiều người như vậy cùng tham gia thì nhất định Diệp Bắc Minh sẽ bị tiêu diệt và sẽ không có quá nhiều thương vong.” Đảo Hoàng Long Chủ hét lớn.
"Chắc là sẽ không có quá nhiều thương vong, nhưng có thể mỗi người sẽ đều bị thương, ai dám cam đoan chuyến này đi có thể sống sót trở về không?” Đảo Phượng Hoàng Chủ lập tức hô.
“Đúng vậy, việc cần làm chính là phải đề phòng thương vong, tốt hơn hết là không nên tham gia.”
Rất nhiều tiên tôn đều nói như vậy.
"Anh. . . !"
Đảo Hoàng Long Chủ tức giận, chỉ vào Đảo Phượng Hoàng Chủ, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi sẽ không chết nếu ngươi không gây rắc rối.
Đảo Phượng Hoàng Chủ đắc ý nói: "Tôi khuyên anh cũng không nên tham gia, thực sự Diệp Bắc Minh và anh không có thù hận sâu sắc gì cả, anh ta chẳng qua là chém đầu một vị trưởng lão trên đảo của anh, anh không đi tìm anh ta để gây sự, anh ta chắn chắn cũng sẽ không tìm anh để làm phiền đâu.”
"Đương nhiên, nếu anh giết tôi, thì mới tính đến những thứ khác. "
"Cho nên, theo góc nhìn của tôi, anh thả tôi ra, đừng đi tìm Diệp Bắc Minh để chuốc họa vào thân, truyền tin với các tiên tôn ở tiền tuyền, để cho bọn họ với Diệp Bắc Minh làm hòa với nhau.”
"Cứ như vậy thì anh ta sẽ không giết chết rất nhiều tiên tôn của Đảo Đào Hoa chủ, Minh đảo chủ, tổ tiên của nhà họ Hoàng và tổ tiên ở nơi khác nữa, và anh ta nhất định sẽ không giết các vị tiên tôn ở quần đảo Tiên Sơn.”
"Đây mới là cách giải quyết hoàn hảo nhất, còn về việc dùng cách này hay không thì tùy thuộc vào anh thôi.”
"Tiếp thu cái đầu ngươi!"Đảo Hoàng Long Chủ tức giận nói: “Vì đảo của anh không có trưởng lão bị giết chết nên anh không quan tâm tới chuyện này.”
“Hãy quên đi, tôi sẽ không nói nhảm với anh nữa, nếu anh muốn đi thì đuổi theo bon họ.”
Vừa dứt lời, Đảo Hoàng Long Chủ dẫn đầu đội quân đi về hướng chiến trường.
"Đi!" Đảo Côn Bằng Chủ hô một tiếng, rồi đi theo.
Rất nhanh sau đó có ít nhất hơn ba trăm vị tiên tôn đi theo Đảo Hoàng Long Chủ, Đảo Kim Sơn Chủ và Đảo Côn Bằng Chủ.
"Chừng ba trăm vị tiên tôn đã bị tôi thuyết phục ở lại. Nếu anh thua trận với Diệp Bắc Minh, thì anh đã làm tôi thất vọng quá nhiều rồi. Đảo Phượng Hoàng Chủ lẩm bẩm.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta nở một nụ cười gượng gạo: “Phía Diệp Bắc Minh chỉ còn lại một số tiên tôn thôi phải không?” Anh ta đối phó với hơn hai trăm vị tiên tôn cũng sẽ rất khó khăn.”
“Tôi mong rằng anh ta có thể tạo ra kỳ tích, đánh bại bọn người của Đảo Hoàng Long Chủ, bảo vệ tốt con gái của tôi.”
Nửa giờ sau, trên tiền tuyến chiến trường.
Diệp Bắc Minh dẫn hơn ba tỷ đại quân, đối phó với liên quân năm đến sáu tỷ người, có thể nói đây giống như trận chiến của quân đội đánh cướp, không thể ung dung được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!