Ngay khi câu nói này phát ra, nhóm cung điện bên dưới đột nhiên bùng nổ.
“Cái gì? Long Hoàng bị giết chết?”
“Trời ạ! Là kẻ nào làm vậy!”
“Tôi con mẹ nó, Long Hoàng là thú cưng yêu thích của đảo chủ, kẻ nào đã chặt đầu Long Hoàng còn chém ra làm đôi?”
Các đệ tử, trưởng lão,vội vã chạy ra khỏi tất cả các cung điện, nhìn thấy Long Hoàng bị chém đầu trong hồ nhân tạo, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Họ không thể tưởng tượng được vẻ mặt của đảo chủ sẽ như thế nào nếu quay lại mà nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng không khó để tưởng tượng. Đảo chủ khi nhìn thấy Long Hoàng bị giết, nhất định rất tức giận.
“Bên kia! Có lẽ là do bọn họ làm ra!”
Không biết là ai, anh ta đột nhiên hét lên chỉ tay về phía chân trời, nơi một người đang cưỡi thần thú chạy nhưng được hào quang bao bọc.
“Tất cả các tiên tôn, mau đuổi theo cho tôi!”
Chẳng mấy chốc, đã có ít nhất bảy tám vị tiên tôn đuổi theo bóng dáng con thú, tất cả đều tức giận ngập trời, tất cả đều có kích động muốn xé xác kẻ đã ăn giết Long Hoàng này.
“Bố, bọn họ đã phát hiện và đuổi theo rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bảo Bảo vừa quay đầu lại, nhìn thấy tám lão già tức giận đuổi theo, tim giật nảy.
Nó đã nghe thấy Huân Nhi nói quần đảo Tiên Sơn có gần vạn tiên tôn. Nếu như gần vạn tiên tôn này tấn công, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm!
“Đừng sợ, có bố ở đây, có thể mang các con ra ngoài.”
Diệp Thiên làm ra vẻ bình tĩnh an ủi, thật ra trong lòng hắn cũng chưa có cách gì, dù sao đây là cũng là nơi cực kỳ nguy hiểm, đông đúc cao thủ nơi nơi đều tiềm tàng nguy hiểm.
Vì thế, hắn lấy ra hạ phẩm độn phù liên độn.
Mặc dù quần đảo Tiên sơn có hệ thống phòng thủ bằng phép thuật, nhưng có tám cánh cửa đều mở, thiên địa linh khí có thể tràn vào chúng. Vì vậy, tiên pháp và độn phù đều có thể sử dụng tương tự như thế giới bên ngoài.
“Ở hướng đó! Đuổi theo!”
Tuy rằng chạy trốn, trốn đi trốn lại vẫn là ở trong quần đảo Tiên Sơn, nhưng vẫn cách tám vị tiên tôn một khoảng cách.
“Nơi đó có một cánh cửa, chạy nhanh tới!”
Thần niệm Diệp Thiên quét một vòng, bắt gặp một cánh cửa của quần đảo Tiên Sơn, lập tức chỉ về hướng đó.
Thú Kim Lân mắt xanh phản ứng cực kỳ nhanh chóng, lập tức lao theo hướng mà Diệp Thiên chỉ.
Với sự gia trì thêm pháp lực của Diệp Thiên, tốc độ của thú Kim Lân mắt xanh đã đạt tới tốc độ của tiên tôn, nó lao đi một cái liền nhanh chóng đến trước cánh cổng.
Không ngờ được, có hai vị tiên tôn cũng bước vào từ cánh cổng.
Giây tiếp theo!
“Rầm!”
Kim Lâm Thú mắt xanh không kịp dừng lại mà đâm sầm vào hai vị tiên tôn đang sóng vai đi tới cùng nhau, hai người bị bắn ngược lại hàng chục nghìn mét.
“Có chuyện gì vậy?”
Hai vị tiên tôn cũng bị chấn động ra khỏi cổng, lập tức hai bên nhìn nhau, nhưng ngay sau đó liền xông vào cửa với vẻ mặt phòng bị.
Thoạt nhìn, hai vị tiên tôn đều kêu lên.
“Con mẹ nó! Đây không phải là tên Diệp Bắc Minh sao? Tại sao anh ta lại chạy ra từ quần đảo Tiên Sơn?”
Nói xong lời này, lông mày Diệp Thiên mạnh mẽ nhăn lại, lập tức tìm kiếm theo âm thanh, thấy Đảo chủ Đảo Minh Nguyệt và Huyền Chính Tiên Tôn, hai kẻ địch trên chiến trường vậy mà lại quay trở về quần đảo Tiên Sơn!
“Lần này thì phiền phức rồi!”
Gặp phải kẻ thù một mất một còn trên chiến trường, đây lại còn là sào huyệt của bọn họ, Diệp Thiên khó có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu vị tiên tôn đến đuổi theo và đánh chặn hắn một khi hai người này hét lên.
Đúng như dự đoán!
“Hahaha!”
Đảo Minh Nguyệt Chủ và Huyền Chính Tiên Tôn sau một hồi sững sờ đều cười lớn.
“Diệp Bắc Minh, thực sự là kẻ thù gặp nhau trên đường hẹp. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Thực sự có chút bất ngờ.” Đảo Minh Nguyệt Chủ cười nói.
“Quả thực có chút ngoài mong đợi.” Diệp Thiên cười khổ: “Chúng ta xưa nay không có ân oán gì, cũng không có thù hận, vậy liền bỏ qua cho nhau đi?”
“Hahaha!”
Hai người kia lại cười to.
“Diệp Bắc Minh, anh tưởng tượng cũng quá đẹp rồi đi?” Đảo Minh Nguyệt Chủ cười lạnh:
“Cũng không dấu diếm, hai người bọn tôi trở lại lần này là bởi vì đã thiết lập một đại trận trong mỗi con đường ở Thiên Hà, tên là Cửu Khúc Thiên Hà Trận, đại quân tám trăm vạn của anh, tất cả đều bị chặn ở bờ phía nam Thiên Hà.”
“Hai người bọn tôi trở lại là tìm người đi đến để diệt trừ những ma quỷ này, không ngờ thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại vào.”
“Đã vào trong quần đảo Tiên Sơn rồi, anh nghĩ rằng chúng tôi sẽ để anh đi ư?”
“Không thể nào, anh chạy không được nữa rồi. Chỉ cần tôi hét lên, sẽ có rất nhiều đạo hữu của tôi đến để ngăn cản anh, mà quần đảo Tiên Sơn có đại trận phòng hộ, cho dù anh có bao nhiêu độn phù, cũng không thể trốn thoát được. Một khi đóng tám cánh cổng lại cô lập nó với bầu trời, anh thậm chí không thể sử dụng độn phù, sau đó anh chính là nằm trong tay bọn tôi rồi.”
“Vì vậy, anh vẫn nên khoanh tay chịu trói đi.”
“Hahaha”
Nói đến đây, cả hai đều cười lớn.
Vẻ mặt của Diệp Thiên cũng cực kỳ nghiêm trọng!
Nhưng lại đúng lúc này, một tiếng hét khác vang lên sau lưng hắn
“Tiểu tử kia ở chỗ này!”
Diệp Thiên vừa quay đầu lại, liền thấy tám vị tiên tôn của Tông Môn Đảo Hoa Đào đang đuổi đến.
“Đóng cửa lại! Tên nhóc này đã giết chết Long Hoàng của Đảo Hoa Đào Chủ bọn ta! Đừng để anh ta chạy trốn!” Một vị tiên tôn hét to.
Ngay khi nghe xong. Đảo Minh Nguyệt Chủ và Huyền Chính Tiên Tôn đều cười to vui vẻ.
“Diệp Bắc Minh ơi Diệp Bắc Minh, anh thực sự là muốn chết mà. Ngay cả Long Hoàng của Đảo Hoa Đào Chủ cũng giết. Đảo Hoa Đào Chủ hiện đang là Thái Hư Cảnh đại thành sơ kỳ. Nếu ông ta biết anh đã giết Long Hoàng của ông ta, vậy thì anh chết chắc rồi. Hahaha” Đảo Minh Nguyệt Chủ vui đến mức ôm bụng cười lớn.
“Đóng cửa lại! Mau đóng lại! Thông báo cho bảy cánh cửa khác cũng đóng lại! Chúng ta cần giết chết tên yêu ma Diệp Bắc Minh này!” Huyền Chính Tiên Tôn kêu lên.
Chẳng mấy chốc, vài vị tiên vương canh cửa thúc giục tiên pháp.
“Rầm”
Cánh cổng pháp trận dần dần bắt đầu đóng lại.
Nhìn thấy thế, Diệp Thiên cắn răng gọi ra Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, lập tức truyền tin cho Thú Kim Lân mắt xanh:
“Bổn tọa có hai kiện pháp bảo phòng thân thượng phẩm cấp bảy, cùng với Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm trong tay, bọn họ không thể làm gì được bổn tọa, hiện tại bổn tọa mở ra một đường, lập tức mang theo Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi trở lại Hiên Viên Hoàng triều. Để cho Triệu Thương Thiên tập trung binh lực của vương triều vào một nơi, tránh cho một số lượng lớn tiên tôn tấn công.”
Sau khi dặn dò xong, Diệp Thiên lập tức từ sau lưng thú nhảy lên, sử dụng tiên pháp, thúc dục sức mạnh của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, chém mạnh về phía đầu của Đảo Minh Nguyệt Chủ.
“Tránh ra!”
Đảo Minh Nguyệt Chủ biết rõ sức mạnh của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, không dám trực tiếp xung đột với nó, vì vậy anh ta nhanh chóng hét lên, vội né sang một bên.
“Hự!”
Một kiếm đã nghiền chết vài vị tiên vương đóng cổng.
“Huyền Chính đạo hữu, đừng để anh ta chạy!”
Đảo Minh Nguyệt Chủ cao giọng hét lên.
Ngay sau đó, hai người một trái một phải, hình thành mũi nhọn, cùng đánh về phía Diệp Thiên.
“Mau xông ra ngoài!”
Diệp Thiên nhìn thấy cánh cổng đã mất đi phòng ngự, hoàn toàn không đóng lại được, liền hét lên và dùng kiếm chém về phía Huyền Chính tiên tôn.
Thú Kim Lân mắt xanh cũng rõ ràng, mang theo Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi, lao về phía cánh cửa còn chưa đóng lại.
“Bố!”
Ba đứa trẻ quay đầu lại nhìn, thấy chân Diệp Thiên bị giữ lại, kinh ngạc hét lên.
“Bố sẽ không sao đâu! Đừng lo lắng!”
Diệp Thiên trấn an bọn nhỏ, quay đầu chém một kiếm về phía Đảo Minh Nguyệt Chủ đang giữ chân hắn lại.
Huyền Chính Tiên Tôn muốn lao ra chặn lại mấy đứa con của Diệp Minh, thì Diệp Minh đã thoát khỏi xiềng xích của Đảo Minh Nguyệt Chủ, túm lấy cổ áo sau lưng của Huyền Chính Tiên Tôn, đâm một kiếm tàn nhẫn đến lưng Huyền Chính Tiên Tôn.
“Huyền Chính đạo hữu, cẩn thận!”
Đảo Minh Nguyệt Chủ kinh ngạc hét lên một tiếng, lao tới, bắt lấy cánh tay cầm kiếm của Diệp Thiên.
Huyền Chính Tiên Tôn lập tức xoay người, tránh khỏi mũi kiếm, đấm mạnh vào ngực Diệp Thiên.
“Bụp!”
Diệp Thiên bị đánh trúng lui về phía sau, nhưng có phòng thủ cao nên hắn cũng không bị thương.
Khi Huyền Chính Tiên Tôn muốn ngăn cản mấy đứa con của Diệp Thiên, thì phát hiện cánh cửa đã “rầm rầm” bị đóng lại.
Lúc này, tám vị tiên tôn đã vội vàng chạy tới.
“Các vị đạo sĩ đồng đạo đến đúng lúc lắm. Cùng nhau giết anh ta.”
Đảo Minh Nguyệt Chủ cao giọng nói, dẫn đầu phát động một cuộc tấn công.
“Đến đây!”
Bọn trẻ đã đi ra ngoài vì vậy Diệp Thiên cũng yên tâm, nhưng để câu giờ cho bọn trẻ, hắn không vội thoát ra khỏi vòng vây. Mà lại đánh nhau với mười vị Huyền tôn.
Bùm bùm bùm bùm!
Trời đất rung chuyển, biển đảo dồn dập sóng lớn.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
“Tại sao lại có đánh nhau ở đây?”
“Người bị vây bởi mười vị tiên tôn hình như là người đã trốn thoát khỏi nhà họ Hoàng. Mấy vị tiên tôn này không phải đang muốn bắt hắn luyện khí chứ?”
Trên các đảo lớn, rất nhiều tu sĩ bay lên trời, một bên xem trận đấu một bên không ngừng nghị luận.
Ngay sau đó, việc này đã lan ra, rất nhiều vị tiên tôn chạy đến để giúp Diệp Thiên đối phó với đám người Đảo Minh Nguyệt Chủ.
“Các vị đạo hữu. Các vị đang làm gì vậy?”
Đám người Đảo Minh Nguyệt Chủ và Huyền Chính Tiên Tôn không hiểu nói.
“Mấy người phải biết rõ chứ” Một vị tiên tôn nói.
“Chúng tôi không biết!” Đảo Minh Nguyệt Chủ càng không hiểu.
“Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết, các người muốn bắt vị luyện khí đại sư này giúp mấy người luyện chế vũ khí, không có cửa đâu!” Một vị tiên tôn nói.
“Hả?”
Đảo Minh Nguyệt Chủ cùng Huyền Chính Tiên Tôn đều ngẩn ra.
Mà lúc này, Diệp Thiên hét lớn: “Ai giúp tôi một tay đánh lại bọn họ, tôi sẽ giúp người đó luyện khí, cho mỗi người một kiện thần binh thượng phẩm cấp năm!” Trong trường hợp này, Diệp Thiên chỉ có thể ném ra con mồi béo bở, nếu không bị cả nhóm người cùng tấn công, vậy thì hắn sẽ chết sớm!
“Thật sao?”
Mười mấy tiên tôn xông tới đều giật mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!