Lúc này, tại chiến trường bờ nam sông Ngân.
Tám trăm triệu quân lính bị mười ba vị tiên tôn hợp sức đẩy lùi hơn một trăm nghìn dặm, mà mười ba vị tiên tôn dựa vào sức mạnh phòng ngự mạnh mẽ của Thái Cực Đồ, lao đi như gió, khoảng cách giữa họ và đội quân tám trăm triệu người kia chỉ còn hơn mười cây số nữa.
"Haha, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa chúng ta sẽ tới trước mặt đại quân. Bọn họ đông đúc hệt như đám kiến hôi, đến lúc đó chúng ta cứ nhảy thẳng vào đại quân, chỉ đáp một cước xuống phía dưới là có thể đè chết hàng chục triệu người rồi. Mười mấy người chúng ta, mỗi người hai chân, là có thể nghiền nát tất cả bọn họ rồi. Hahaha!"
Diên Bình Vương không nhịn được mà cười lớn.
"Chiến thắng sắp đến rồi, chỉ cần bọn họ bị nghiền nát thì chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh. Nhiều tiên tôn cùng hợp lực lại như vậy, chẳng lẽ chúng ta sợ không giết được hắn hay sao?" Sắc mặt Tây Lương Vương cũng tràn ngập vui mừng trước chiến thắng ngay trước mắt này.
"Mọi người cùng cố gắng lên. Hãy tranh thủ cơ hội tiêu diệt quân địch càng sớm càng tốt, tránh để đến lúc Diệp Bắc Minh và Đảo Minh Nguyệt Chủ giao tranh, sẽ gây ra nhiều thương vong cho Đế quốc Long Hoàng của chúng ta!" Quân sư bàn bạc.
"Được rồi! Mọi người cùng cố gắng lên!"
Mười mấy tiên tôn cố gắng hết sức tăng tốc độ để tiến vào Thái Cực Đồ.
"Mọi người dừng lại! Rút khỏi trận địa mau!"
Đột nhiên, một tiên tôn hậu kỳ nói.
"Cái gì? Rút lui trận địa?"
Diên Bình Vương và những người khác không thể tin được lời của vị tiên tôn kia.
“Huyền Chính tiên tôn, tại sao lại như thế?” Quân sư lo lắng hỏi: “Đám quân địch này hung ác như vậy, chúng ta sắp tiêu diệt được bọn chúng rồi, sao tiên tôn đột nhiên lại đề nghị rút khỏi chiến trường? Đây không phải là tự chuốc lấy thất bại sao?"
"Đúng vậy, không thể rút khỏi chiến trường được. Dù thế nào chúng ta cũng phải bị tiêu diệt bọn chúng!"
Những tiên tôn khác cũng không muốn uổng phí nỗ lực của bọn họ.
"Đảo Minh Nguyệt Chủ truyền âm tới, nói rằng Diệp Bắc Minh đã khai sát giới, anh ta đi về hướng bắc, mỗi nơi anh ta đi qua trăm họ đều lầm than, mỗi thành trì anh ta đi qua đều trở thành tử thành. Anh ta tuyên bố sẽ tiêu diệt Đế quốc Long Hoàng, Đế quốc Tây Lương, Đế quốc Đại Yến, Đế quốc Thiên Kiền, biến tất cả những nơi đó thành chốn không người. Đảo Minh Nguyệt Chủ không có cách nào giết được anh ta, cũng không thể tự mình bắt được anh ta, vì vậy chỉ có thể nhờ chúng ta đến đó giúp bắt giữ Diệp Bắc Minh. Nếu như chúng ta không rút lui, tiếp tục đẩy mạnh tiêu diệt đám quân địch này, sau đó mới đi đối phó với Diệp Bắc Minh, e rằng Đế quốc Long Hoàng thật sự sẽ trở thành chốn không người." Huyền Chính tiên tôn vội nói.
"Chết tiệt! Tên khốn Diệp Bắc Minh này!"
Quân sư cùng Thái sư tức giận đến phát điên.
"Tôi đã nói rằng Diệp Bắc Minh lấy đâu ra tự tin để có thể tìm ra lối thoát cho hơn tám trăm triệu quân. Hóa ra là dùng chiêu này ép chúng ta phải rút khỏi chiến trường để tới đối phó với hắn!" Thái sư nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy mau chóng rút lui, đi đối phó với Diệp Bắc Minh thôi, nếu không thì Đế quốc Long Hoàng của ta sẽ thật sự bị tiêu diệt mất!” Quân sư vội vàng thúc giục, nếu như dân chúng của Đế quốc cũng không còn nữa thì dù có chiến thắng trong trận chiến này cũng có ích gì?
"Nhưng nếu chúng ta sơ tán, đội quân này sẽ tiến vào Đế quốc Long Hoàng. Với hỏa lực của bọn chúng, mọi nơi chúng đi qua sẽ bị xóa sổ. Vì vậy, không thể rút khỏi chiến trường lúc này được, phá tường phía đông để bổ sung cho tường phía tây là điều không thể!” Diên Bình Vương không muốn rút lui.
"Diên Bình Vương nói đúng. Không thể rút được. Muốn rút thì phải tiêu diệt xong đám quân này rồi mới rút!" Tây Lương Vương nói.
Dù sao thì cũng không phải là dân của Đế quốc bọn họ, bọn họ không quan tâm, bọn họ càng hy vọng Đế quốc Long Hoàng bị tiêu diệt, bọn họ có thể dễ dàng chiếm lãnh thổ của Đế quốc Long Hoàng hơn.
"Phải rút!"
Vị quân sư hét lên: "Tốc độ của đội quân này so với Diệp Bắc Minh còn kém xa. Bọn họ vào Đế quốc Long Hoàng cung không thể gây ra nhiều chuyện trong thời gian ngắn được. Ngược lại, Diệp Bắc Minh nhanh vô cùng. Nếu không nhanh chóng ngăn cản anh ta, không lâu nữa, dân chúng của Đế quốc Long Hoàng sẽ chết sạch!"
“Không có người chết thì không phải là chiến tranh, nếu sợ chết như vậy, ngay từ đầu đừng đánh nữa!” Diên Bình Vương khó chịu.
"Đúng vậy, chúng ta đã phải nỗ lực lớn như vậy, chúng ta đã sắp tiêu diệt được đám quân địch này, vậy mà chúng ta lại rút lui vì sợ người chết sao? Chúng ta không thể để bao nhiêu chiến sĩ hy sinh vô ích được!"
"Kiên quyết không rút! Nhất định phải tiêu diệt kẻ địch!"
Tây Lương Vương và Ti Đồ Xán vẫn không muốn rút lui.
"Các người..."
Quân sư và Thái sư thiếu chút nữa thì tức hộc máu.
"Được rồi."
Lúc này, Huyền Chính tiên tôn bèn nói: "Đảo Minh Nguyệt Chủ nói, tôi cùng với một số tiên tôn yếu hơn sẽ dùng sông Ngân làm kết giới. Lập chín trận địa đề phòng kẻ địch qua sông. Trước tiên tiêu diệt Diệp Bắc Minh sau đó quay lại tiêu diệt đám quân địch này. Những người sẵn sàng rút lui sẽ rút lui, còn những người không muốn rút lui sẽ ở lại đây để tiếp tục. Bây giờ Huyền Thành tiên tôn và tôi sẽ rút lui ngay lập tức."
"Tôi sẵn sàng rút lui!"
"Tôi cũng sẵn sàng rút lui!"
Quân sư, Thái sư, Đạo Thông tiên tôn, Thành Minh Tiên Tôn, cùng bốn dẫn đầu đều bày tỏ quan điểm của bọn họ.
Rơi vào đường cùng, Diên Bình Vường, Tây Lương Vương và những người khác chỉ có thể đồng ý rút.
Không có cách nào khác cả, nếu bọn họ không rút lui, đợi đám người Huyền Chính tiên tôn rút lui, sau đó dưới sự áp lực của hỏa lực mạnh mẽ, bọn họ nhất định sẽ chết.
Sau khi quyết định rút lui, mười ba vị tiên tôn đều lùi lại phía sau và bay hướng về phía bờ bắc của sông Ngân.
"Ô ô ô!"
Nhưng nhìn thấy tiên tôn rút lui, đội quân hơn tám trăm triệu người bất ngờ reo hò ầm ĩ.
"Haha! Tôn Thượng quả nhiên đã cho chúng ta một con đường sống!" Triệu Vương Thiên mừng rỡ như điên.
“Không biết Tôn Thượng đã dùng biện pháp gì mà khiến những tiên tôn kia đột ngột rút lui như vậy.” Dương Đỉnh Thiên nhíu mày.
“Tôi đoán có lẽ Tôn Thượng đã tới Đế quốc Long Hoàng tạo sát nghiệt, cho nên những tiên tôn này muốn về ngăn cản Tôn Thượng.” Triệu Vương Thiên đoán.
"Có thể lắm."
Dương Đỉnh Thiên gật đầu, nói: "Vậy chúng ta cứ giữ nguyên đội hình, quét sạch Đế quốc Long Hoàng, giảm bớt gánh nặng cho Tôn Thượng một chút!"
"Được!"
Triệu Vương Thiên đồng ý.
Sau đó, đội quân hùng hậu vẫn giữ nguyên đội hình và tiến về phía trước.
Lúc này, Đảo Minh Nguyệt Chủ đang dựa vào tu vi của mình để đuổi theo Diệp Thiên, kéo anh lại, ngăn anh tiến về phía trước.
“Diệp Bắc Minh, cậu tàn nhẫn, không có tính người như vậy, không sợ sẽ gặp báo ứng sao?” Đảo Minh Nguyệt Chủ tức giận nói.
“Hừ!” Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải bị các người ép, thì chúng ta tự dưng lại chạy đếnd đây sao?”
“Vậy thì cậu cũng không thể làm như vậy được!” Đảo Minh Nguyệt Chủ nghiến răng nghiến lợi.
“Haha.” Diệp Thiên cười phá lên: “Người không vì mình trời tru đất diệt, để cứu người của tôi thì giết sạch Thủy Lam Tinh cũng có vấn đề gì?”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên cầm kiếm chém thẳng vào bàn tay của Đảo Minh Nguyệt Chủ đang túm lấy cánh tay anh.
"Đừng mong thoát ra được!"
Đảo Minh Nguyệt Chủ thẹn quá hóa giận, tay kia vội nắm lấy cự kiếm.
“Aaaaaaaa!”
Anh ta nắm lấy Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, giống như người thường nắm lấy thanh sắt nung nóng vậy, anh ta kêu thảm thiết một tiếng, vừa buông tay ra thì đã bị cự kiếm đã chém thẳng vào vai. Anh ta đã bị phá vỡ phòng ngự từ lâu, nên cho dù có Cửu Trùng Đạo Thể thì đầu vai vẫn bị chém vào, anh ta vội buông cánh tay Diệp Thiên ra, đau đớn lùi lại phía sau.
Diệp Thiên mỉm cười rồi tiếp tục tiến về phía trước.
“Nếu không phải ỷ vào có thần binh pháp bảo và phòng ngự cao cấp thì cậu đã chết nhiều lần rồi!” Đảo Minh Nguyệt Chủ tức giận hét lên, gắng sức đuổi theo Diệp Thiên.
Vì hai người vừa đuổi vừa đánh nên chỉ chốc lát sau Huyền Thành tiên tôn đã đưa Diên Bình Vương và những người khác tới.
"Huyền Thành tiên tôn, đến đúng lúc lắm. Tôi sẽ tóm lấy hắn. Ông lập tức kết trận để bẫy cậu ta vào trong đó, sau đó bắt sống và đưa cậu ta trở về quần đảo Tiên Sơn!" Đảo Minh Nguyệt Chủ vội vã dốc hết tu vi để bắt lấy Diệp Thiên.
Khoảng cách không xa, cũng không tiêu tốn nhiều tu vi. Tăng tốc độ nhiều lắm cũng chỉ tiêu hao mười đến tám năm tu vi.
"Haha!"
Diệp Trần cười to một tiếng rồi chạy biến mất.
Mục đích của anh là lôi kéo những tiên tôn này ra khỏi chiến trường để đến đối phó với anh, để có thể dành đường một con sống cho Dương Đỉnh Thiên và Triệu Vương Thiên.
Bây giờ mục đích đã đạt được, anh không muốn vướng vào đám tiên tôn này, dù sao anh cũng không thể giết bọn họ, nếu bị mắc kẹt trong ma trận, anh có thể sẽ bị bắt sống.
Vì vậy anh sẽ rút lui trước và đình chiến trận này. Xem có thể thu thập được Cửu Trùng Đạo Thể hay không, nếu có thể gom hết lại được, luyện thành Cửu Trùng Đạo Thể Đan thì đến lúc đó anh sẽ phản công!
Thế nhưng, đám người Đảo Minh Nguyệt Chủ đã bị khiêu khích. Bọn họ sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?
"Tên khốn kia trốn đâu rồi? Mau đuổi theo!"
Đảo Minh Nguyệt Chủ thầm niệm nên đã biết được vị trí của Diệp Thiên, bọn họ lập tức tiêu hao tu vi để tăng tốc đuổi anh. Ngay sau đó bọn họ đã tiếp cận được Diệp Thiên.
Diệp Thiên có một khả năng đặc biệt, đó là anh đi đến đâu, sinh linh đều chết sạch, cây cỏ đều héo úa.
"Diệp Bắc Minh! Đừng trốn nữa!"
Đảo Minh Nguyệt Chủ bắt đầu hét lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!