Lúc này, Diệp Thiên, Triệu Thương Thiên, Dương Đỉnh Thiên cùng với tám mươi vị tiên vương đều thay khôi giáp và lên đường tiến về phía thành Thiên Châu cách đây mười triệu cây số ở phía Bắc kinh đô dưới sự hướng dẫn của một vị thần tướng thống lĩnh đại quân năm triệu binh lính.
Trước đây không lâu, tướng quân thủ thành Thiên Châu đã truyền âm tới, báo cáo rằng đội quân tiên phong năm mươi triệu binh lính của đế quốc Long Hoàng đã bao vây thành, đang phát động những cuộc tấn công đầy dữ dội với thành Thiên Châu, tình hình của thành Thiên Châu đang hết sức nguy cấp.
Vì lo lắng cho Diệp Thiên và mấy chục thuộc hạ của hắn không thể đánh lùi được quân địch, Hiên Viên hoàng đế điều động một vị thần tướng và năm triệu binh lính tinh nhuệ đến chi viện cho Thiên Châu trước.
Diệp Thiên cưỡi Thú Kim Lân mắt xanh thong thả đi theo phía sau vị thần tướng kia, hắn cũng không sốt ruột, dù sao nếu tốc độ hành quân nhanh hơn thì hắn cũng sẽ tăng tốc theo.
Với tốc độ hành quân hai triệu cây số trên giờ trước mắt, dự trù sáu tiếng, tức là ba canh giờ nữa mới đến Thiên Châu.
Nếu như Hiên Viên hoàng đế tin tưởng hắn, ông ta sẽ không yêu cầu hắn dẫn đám người phiền toái này theo. Tốc độ một tỷ rưỡi cây số trên giờ của hắn “vèo” một cái là tới nơi rồi, chỉ cần cho hắn mượn một người dẫn đường thôi.
“Đô đốc Diệp Thiên, trước kia ngươi từng tham gia chiến tranh nào chưa?” Trên đường hành quân, vị thần tướng mặc giáp vàng cưỡi một con dực long đang đi đầu lên tiếng.
Đô đốc là quan chức mà Hiên Viên hoàng đế tạm thời phong cho Diệp Thiên, không cao bằng vị thần tướng mặc giáp vàng cưỡi dực long này.
Đô đốc chỉ được mặc giáp bạc, nếu là binh thường, Đô đốc là thống soái trấn giữ một châu, so với vị thần tướng của hoàng triều này thì chức vị thấp hơn mấy bậc.
“Rồi.” Diệp Thiên lạnh nhạt trả lời.
“Vậy Đô đốc Diệp Thiên đã từng tham gia những cuộc chiến tranh sử dụng mấy chục triệu, thậm chí là mấy trăm triệu binh lính chưa?” Thần tướng mặc giáp vàng ngạo mạn hỏi, trông ông ta như đang khoe khoang.
Nhưng Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên nghe vậy thì không nhịn được bật cười.
Loại chiến dịch lắt nhắt cỏn con thế này mà cũng dám không biết xấu hổ mà đem ra khoe khoang trước mặt tôn thượng bọn họ.
Nhớ cái năm tôn thượng giành lấy địa vị của Huyền Quang Tiên Đế, khởi đầu bằng đại quân năm triệu binh linh, sau những cuộc tiến đánh dần lớn mạnh thành đại quân năm mươi tỷ binh lính. Sau khi tôn thượng sở hữu địa bàn thuộc về mình, binh lực lại tăng mạnh đến hai trăm tỷ người.
Mấy trận chiến nhỏ lặt vặt, tôn thượng đều dùng mấy trăm triệu binh để đánh, trận nào lớn hơn thì mấy tỷ binh, đại chiến dịch thì đều là mấy chục tỷ, ngay cả chiến dịch đặc biệt lớn, phải sử dụng đến trăm tỷ binh cũng từng kinh qua.
Lúc ấy tôn thượng làm Thống soát tối cao, không phải cả trận đại chiến dịch ấy đều do tôn thương đích thân chỉ huy sao?
Đây chỉ là một cuộc chiến dùng mấy triệu binh lính mà cũng dám dương oai trước mặt tôn thượng, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà, không biết tự lượng sức mình!
“Chưa từng.” Diệp Thiên nói đúng sự thật. Loại chiến dịch bậc thấp thế này đúng là hắn chưa từng tham gia. Ban đầu quy mô của các trận chiến đều nhỏ nên hắn luôn phái thuộc hạ đi đánh, cho đến khi sau này lớn mạnh, quy mô chiến dịch dần mở rộng ra lên đến hàng tỷ binh lính thì hắn mới tham gia mấy trận.
“Hahaha!”
Ngạo Nguyệt Thần Tướng không hay biết rằng không phải là Diệp Thiên chưa từng tham gia mà là khinh thường đánh những trận chiến nhỏ như thế, chỉ chê cười Diệp Thiên vì chưa bao giờ tham gia những trận chiến có quy mô “lớn” này.
“Đô đốc Diệp Thiên à, vậy lát nữa ngươi sẽ run lắm đấy, đây không phải chuyện đùa đâu, khi phòng thủ phải hiểu nên bài binh bố trận thế nào, khi tấn công phải hiểu nên phá trận thế nào chứ không phải thích đánh thế nào thì đánh đâu. Một khi rơi vào trận địa do quân địch bày ra, dù lợi hại đến mấy đi chăng nữa cũng rất nguy hiểm, có khả năng là cửu tử nhất sinh hoặc chết chắc luôn đấy.”
Các chiến dịch ở Thủy Lam Tinh xảy ra với quy mô lớn hơn các chiến dịch ở Bắc Lương thành tại Thiên Hoang Tinh nhiều, toàn so về trận địa chứ không sử dụng pháo binh để công thành, khi bảo vệ thành thì bài binh bố trận, khi tấn công thành thì phá trận.
Dĩ nhiên, nếu có đủ thực lực vẫn có thể dùng luôn biện pháp mạnh.
Nhưng cả hai phe đều có cao thủ với thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ai muốn dựa vào thực lực để nghiền ép quân địch sẽ bị cản lại. Bởi một khi bị lừa vào trận địa của quân địch sẽ rất khó để thoát ra.
Vì vậy họ luôn dùng cách dựa vào binh lực để tiêu hao binh lực của đối phương, khiến đối phương mất khả năng bài binh bố trận, sau đó mới bắt đầu tấn công bằng số lượng và thực lực, không dựa vào phá trận nữa.
Tại thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ người ta cũng dùng phương pháp này, chẳng qua pháp trận tại thế giới ngân hà này cao cấp hơn.
Một số đại năng pháp trận một khi lập trận ở một nơi nào đó, quân địch tuyệt đối không đi qua nơi ấy cho dù sở hữu một đại quân trăm tỷ binh lính, vì nếu không sẽ gây ra thương vong rất lớn.
“Ngạo Nguyệt Thần Tướng này, ta nói chứ nếu ông rảnh quá thì lo mà tăng tốc đi, đừng có nói linh tinh nữa. Cứu binh như cứu hỏ, chẳng lẽ ông không biết đạo lý này sao?” Triệu Thương Thiên nghe không nổi nữa, tức giận nói.
“Ngươi...” Ngạo Nguyệt Thần Tướng nghe vậy thì tức giận đến mức râu cũng hât lên. Nhưng rồi ông ta nghĩ lại, họ là những người do Tiêu Dao Vương mời tới, vị Đô đốc Diệp Thiên này còn là cha của phò mã, lai lịch rất lớn.
Bây giờ mạch máu của hoàng triều đang nằm trong tay Tiêu Dao Vương, ngay cả bệ hạ cũng không dám đắc tội Tiêu Dao Vương. Tiêu Dao Vương là tướng lĩnh được bệ hạ rất tin dùng, ông ta nào dám dây vào người mà Tiêu Dao Vương mời đến. Chứ nếu chọc giận Tiêu Dao Vương thì với tính tình nóng nảy kia, Tiêu Dao Vương nói giết ai thì kẻ đó sẽ chết ngay. Tình hình trước mắt chính là như thế, bệ hạ cũng không dám lên tiếng.
Thế nên Ngạo Nguyệt Thần Tướng nhịn, có điều ông ta ra chiều khó chịu mà nói: “Bản tướng tốt bụng nhắc nhở, các ngươi không nghe thì thôi. Vừa nhìn là biết ngay các ngươi thuộc loại mãng phu chỉ biết đâm đầu ra chiến trường, lát nữa đi lạc vào trận địa của quân địch thì bản tướng không chắc có thể cứu được các ngươi đâu.”
“Yên tâm đi, bọn ta không cần ông cứu đâu, ông nên tăng tốc độ hành quân để tới Thiên Châu sớm, cứu quân giữ thành ở đó thì hơn.” Lý Đạo Nhiên, người đã tá thi hoàn hồn, thúc giục. Trước đây ông ta cũng là một vị tướng hiếu chiến, đã bị nhốt trong Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm mấy chục ngàn năm. Mặc dù đã đi ra nhưng chưa tham gia lại mấy trận chiến lớn bao giờ nên ông ta cũng ngứa tay lắm.
“Đúng đấy, ông tăng tốc độ hành quân lên đi, đi gì mà như rùa vậy, ông không mệt nhưng bọn ta đi theo cũng mệt lắm đấy.”
“Nhanh hạ lệnh dùng hết tốc lực tiến về trước đi!”
“Nếu cứ rề rà thế này thì có khi lúc chúng ta đến nơi, Thiên Châu đã trở thành một tòa thành chết rồi đấy!”
Đám tiên vương đã tá thi hoàn hồn đều bắt đầu giục Ngạo Nguyệt Thần Tướng, ai cũng ngứa tay ngứa chân, muốn ra chiến trường giết một trận đã đời cả.
“Được thôi, các ngươi muốn chiến đấu như vậy thì bản tướng sẽ mang các ngươi ra chiến trường sớm, để xem lên chiến trường rồi các ngươi có bị dọa sợ chết khiếp không, lúc đó đừng có mà đào binh là được!” Ngạo Nguyệt Thần Tướng cười khẩy đáp, giơ cao tay phải lên rồi hạ xuống đầy dứt khoát:
“Toàn quân nghe lệnh, dùng hết tốc lực tiến về phía trước!”
Chỉ trong thoáng chốc, từ hai triệu cây số trên giờ, tốc độ của toàn quân đã lên đến mười triệu cây số trên giờ.
Khoảng một tiếng sau, họ đã đến cửa Nam của thành Thiên Châu.
Vì tình hình ở Thủy Lam Tinh quá hỗn loạn, chiến tranh xảy ra liên miên nên mỗi một tòa thành trì đều xây tường thành. Thành Thiên Châu là thủ phủ, được xem như là một tòa thành trì có quy mô tương đối lớn với hơn mười tỷ dân, vì thế tường thành vô cùng dài, khi đứng ở giữa sẽ không nhìn thấy được bờ của hai bên trái phải. Đương nhiên, tường thành ở đây cũng rất cao, tận mấy chục ngàn trượng, không những thế còn bố trí nhiều loại pháp trận, dù là tiên tôn cũng rất khó để làm nổ tường thành chỉ bằng một đòn tấn công.
Ít nhất tiên tôn ở Thủy Lam Tinh không làm được điều đó.
Thế nên phe công thành sẽ không tấn công vào tường thành của địch mà là bay lên đó, dùng pháp trận để công kích màn chắn bảo vệ thành.
Lúc này, ở cửa Nam có một đại quân năm triệu binh lính đang xếp thành các trận địa giữa không trung, tấn công dữ dội vào màn chắn bảo vệ thành Thiên Châu.
Quân bảo vệ thành Thiên Châu thì đang vừa điều khiển pháp trận loại công kích trên tường thành để phát động tấn công với phe địch, vừa bài binh bố trận bên trong màn chắn, chuẩn bị đối phó với phe địch nếu màn chắn bảo vệ thành bị phá.
“Báo!”
Một tên lính trinh sát chạy tới báo cáo: “Bẩm Thiên Vũ Thần Tướng, phát hiện ở một trăm ngàn dặm phía trước có một lượng lớn viện quân của hoàng triều Hiên Viên đang tiến dần về phía cửa Nam, khoảng năm triệu quân tất cả, đã gần đến rồi!”
“Truyền lệnh của bản tướng!” Thiên Vũ Thần Tướng lập tức ra lệnh: “Truyền âm cho đại tướng quân, bảo ngài ấy nhanh chóng điều động quân ở cửa Đông và cửa Tây mỗi bên hai triệu quân tới đây chi viện!”
“Tuân lệnh!” Có một thần tướng mặc giáp đồng lấy thạch truyền âm ra sử dụng.
Sau đó Thiên Vũ Thần Tướng tiếp tục hạ lệnh: “Đội bảy, tám, chín, mười mau bày trận đón địch!”
“Tuân lệnh!”
Không lâu sau đó, bốn thần tướng mặc giáp bạc chỉ huy bốn đội quân cùng đại quân hai triệu binh lính bắt đầu bày trận ở một nơi rộng rãi.
Lúc mấy chục trận địa đã được bố trí xong, Ngạo Nguyệt Thần Tướng thống lĩnh năm triệu quân và nhóm của Diệp Thiên cũng đã đến trước cửa Nam.
Nhưng thấy quân địch đã xếp trận không và đang chờ mình, Ngạo Nguyệt Thần Tướng lập tức giơ tay kêu dừng: “Dừng lại!”
Tuy nhiên, vào một giây kế tiếp, mấy tiếng nổ “Ầm ầm” vang lên liên hồi, những năng lượng từ trong pháp trận của quân địch bao trùm mà tới.
“Mau bày trận nghênh địch!”
Ngạo Nguyệt Thần Tướng gọi thần binh tôn phẩm của mình ra, vừa xông tới đoàn năng lượng ấy vừa hét lên.
Đừng nên xem thường năng lượng mà các tiểu binh xếp thành trận pháp để phóng ra, trong số các tiểu binh ấy có bảy phần là Hóa Thần, gần ba phần là Chân Tiên, còn lại gần ngàn người thì là Tiên Vương.
Mặc dù tu vi Tiên Vương thuộc loại không cao lắm, nhưng thông qua pháp trận, năng lượng mà họ phóng ra có uy lực lớn vô cùng, hơn nữa số lượng tiểu binh cũng nhiều, dù là một người đã đến Thiên Huyền Cảnh đỉnh phong như Ngạo Nguyệt Thần Tướng cũng không dám chủ quan.
Thế nên phải bày trận để phát động năng lượng chặn lại đòn tấn công đến từ quân địch, dựa vào số lượng mà đánh vào trận doanh của quân địch, làm chúng bị thương nặng.
“Bày trận cái khỉ khô, có chừng này thôi mà cũng phải bày trận, vậy còn đánh cái rắm gì nữa.” Triệu Thương Thiên nóng nảy hét lên, triệu hồi thần binh và pháp thân của mình ra, dựa vào ưu thế của chúng mà trực tiếp xông lên.
“Giết chúng!”
Hơn tám mươi tiên vương kia đồng loạt gào lên như sói đói thấy dê non, ai cũng sử dụng pháp thân mà xông vào đó.
“Trở lại! Nguy hiểm! Trở lại!”
Ngạo Nguyệt Thần Tướng sốt ruột vô cùng, thở phì phò quát Diệp Thiên: “Bọn thuộc hạ của ngươi đúng là một đám mãng phu, đây là đi chịu chết đấy ngươi có biết không, mau gọi bọn hắn về đi!”
“Không phải họ đi chịu chết đâu, chuyện lông gà vỏ tỏi ấy mà, còn chưa gây nguy hiểm gì cho họ.” Diệp Thiên thản nhiên đáp.
Đúng như dự đoán, chỉ trong thoáng chốc, sau khi tám mươi tiên vương thi triển kiếm trận, hàng ngàn thanh kiếm đánh xuống như mưa, mấy chục pháp trận phía dưới đã bị phá hỏng toàn bộ, còn làm ít nhất năm trăm ngàn người của địch tử vong.
“Ơ, ơ...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!