Nhập Thái Hư, Địa Tiên chi tôn được gọi là Tiên Tôn, pháp thông âm dương, thần đạt cửu thiên, nhưng ý nghĩa thật sự thì là người chết sống lại, mọc lại thân thể, tụ thần hồn.
Đương nhiên, những người được giới hạn là những người chết ngoài ý muốn, hơn nữa cũng không thể để quá lâu, nếu như để quá lâu thì máu huyết đã khô cạn. Thần hồn tan hết, cho dù là Thái Ất Kim Tiên, cũng không thể cứu sống nổi.
Nếu như là người Địa Cầu chết già chết lão thì thứ này cũng không phục sinh được, cho dù có phục sinh lại thì vẫn sẽ chết như người thường, không thể trường sinh bất lão.
Nếu chưa đến tuổi chết mà chết ngoài ý muốn, thần hồn không bị tổn hại thì thứ này có thể phục sinh, cho dù đã chết rất nhiều năm rồi. Chỉ cần tuổi thọ trên Sinh Tử Bộ vẫn còn thì đều có thể phục sinh.
Tu sĩ thì khác, nhập Chân Tiên rồi thì sẽ tồn tại với trời đất, dù có bị xóa tên ở trên Sinh Tử Bộ, hoặc chết bao lâu mà thần hồn vẫn còn, tro cốt còn thì đều có thể phục sinh, nếu thần hồn bị đánh tan mà tro cốt đầy đủ, trong thời gian ngắn, thần hồn chưa bị biến mất thì có thể ngưng tụ lại mà phục sinh, nếu như thời gian đã trôi qua quá lâu thì không còn cách nào để cứu sống.
Đương nhiên, cũng không phải vị Tiên Tôn nào cũng có thủ đoạn này, chỉ có Tiên Tôn tinh thông y thuật thì mới làm được, mà Tiên Tôn như vậy không có nhiều, Huyền Cực Tiên Tôn năm đó là một người như thế.
Năm đó, Diệp Thiên còn học y đạo với ông ta, nhưng lại không học vào y đạo mà chỉ học các môn pháp ty luyện cùng các loại công pháp thần thông và kỹ năng chiến đấu.
"Gừ gừ!"
Liệt Diệm Phi Lân Thú vui vẻ nhảy nhót tưng bừng, sau khi chạy vài vòng xung quanh Đóa Đóa thì biến thành một con chó xù lớn, nhào vào trong ngực Đóa Đóa.
"Tốt quá rồi Liệt Diệm Phi Lân Thú, khi nãy tao còn khóc vì bị mất mày." Đóa Đóa vui vẻ vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, nói.
Liệt Diệm Phi Lân Thú cũng rất vui vẻ, cọ cọ đầu vào bàn tay của Đóa Đóa.
"Đóa Đóa, cho chị ôm nó một cái nào." Huân Nhi cười vươn tay.
Vừa rồi cô ấy cũng khóc vì Liệt Diệm Phi Lân Thú chết, lúc chạy về Thủy Lam Tinh lừa hoàng thúc tới may mà có Liệt Diệm Phi Lân Thú, nếu như nó không có vận tốc nhanh thì lúc này còn chưa tới Thủy Lam Tinh, vậy thì sẽ không về kịp trước khi ba sử dụng độn phù, như vậy sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối khác xảy ra.
Cho nên không thể không kể công lao của Liệt Diệm Phi Lân Thú. Tưởng nó chết rồi nên cô ấy khổ sở, nó sống lại, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, mọi người gặp may mắn, tất cả mọi người đều vui vẻ.
"Chúc mừng tôn thượng đã trở thành Thái Hư Tiên Tôn, tu thành chính quả!"
Lúc này, Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên liếc nhau, quỳ xuống lạy Diệp Thiên.
"Chúc mừng tôn thượng đã trở thành Thái Hư Tiên Tôn, tu thành chính quả!"
Đám Tiên Vương mượn xác sống lại cũng đều cung kính quỳ xuống lạy.
Nhập Thái Hư là tâm nguyện cả đời của vô số tu sĩ, bởi vì Thái Hư, là cảnh giới cao nhất khi tu hành Địa Tiên, chỉ có vào Thái Hư thì mới có thể đứng ở trên đỉnh vũ trụ, nhìn xuống chúng sinh thiên hạ như sâu kiến, cũng chỉ có vào Thái Hư thì mới có cơ hội chạm đến đạo Thiên Tiên.
Một khi vào đạo Thiên Tiên, đạt được danh hiệu Thái Ất Kim Tiên, lấy được một chức vị ở Thiên Đình sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay, như là Thái Bạch Kim Tinh, Tứ Đại Thiên Vương, hay là Lý Thiên Vương vân vân, trước đây đều là Thái Ất Kim Tiên, về phần chức vị cao thấp, thì nhìn tư lịch, tư lịch cạn thì đương nhiên sẽ không đảm đương nổi một chức quan lớn như thế.
Còn nếu không ham chức vị thì làm một Tán Tiên, cũng rất ung dung tự tại.
Cho nên, ở các tinh hà khác nhau trong vũ trụ, khi có tu sĩ nhập Thái Hư đều sẽ dẫn đến vô số tu sĩ tiến đến chúc mừng, sẵn tiện dính ít tiên khí. Có nhiều người còn tổ chức buổi lễ Tiên Tôn long trọng. Năm đó khi Diệp Thiên nhập Thái Hư cũng có làm một buổi lễ Tiên Tôn long trọng, được mọi người cúng bái chiêm ngưỡng.
"Mời mọi người đứng lên hết đi, đây là lần thứ hai bản tọa nhập Thái Hư, chúc mừng hay không chúc mừng gì cũng không quan trọng." Diệp Thiên giơ tay lên một cái, nói giọng lạnh nhạt.
Nếu như đây là lần thứ nhất nhập Thái Hư thì hẳn sẽ vui vẻ đến mức không chịu nổi, như lần đầu tiên vào động phòng, tâm trạng sẽ là khó nói lên lời, nhưng đây là lần thứ hai nhập Thái Hư, Diệp Thiên cũng không quá mức vui vẻ trước chuyện này, chỉ trừ khi biến thành Thái Ất Kim Tiên, khi ấy hẳn anh mới có thể vui vẻ lên.
"Vâng! Thưa tôn thượng!"
Đám người đứng dậy, lui sang một bên. Bọn họ biết, sắp đến sẽ là lúc Diệp Thiên tìm lão già chết tiệt kia tính sổ.
Quả nhiên, chỉ thấy ánh mắt của Diệp Thiên chợt rơi xuống trên người Huyền Thành Tiên Tôn, bên trong đôi mắt sáng rõ như sao là vẻ lạnh lùng như đang nhìn con sâu cái kiến.
"Thế nào, không nói nữa à? Hay là, không dám nói?"
Khi nãy mặc dù anh đang lĩnh hội đại đạo, nhưng vẫn nắm rõ như lòng bàn tay tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Rõ ràng khi ấy Huyền Thành Tiên Tôn nói rất thẳng thắn, mạnh mẽ, bày ra cho anh hơn một trăm tội danh, muốn chém đầu chó của anh gì đó.
"Hừ!" Huyền Thành Tiên Tôn hừ lạnh nói: "Cậu chẳng qua chỉ là mới nhập Thái Hư, cũng chỉ là nhập môn sơ kỳ Thái Hư. Dù lão phu cũng là nhập môn sơ kỳ Thái Hư, nhưng đã quen với Thái Hư, mà cậu thì không quen, nếu đánh thật thì cậu cũng chưa hẳn đã là đối thủ của lão phu."
"Ha ha."Diệp Thiên ngượng ngùng cười một tiếng: "Bản tọa là Tiên Tôn thật, ông là Tiên Tôn giả, lấy đâu ra dũng khí mà dám nói bản tọa chưa hẳn là đối thủ của ông thế?"
Dứt lời, Diệp Thiên sử dụng chân quyết lôi pháp, cong ngón tay búng một cái, một tia sét to lớn hiện ra như là một con rồng lớn mạnh mẽ qua sông. Bay thẳng về hướng Huyền Thành Tiên Tôn.
Chỉ trong một thoáng, trong động toàn là sấm sét, khắp nơi đều có sấm sét đang lóe lên, cho dù là Tiên Vương như Triệu Thương Thiên vẫn cảm thấy toàn thân tê dại, có cảm giác như bị điện giật.
"Chỉ với cái này thôi mà cũng đòi hù dọa ta!"
Huyền Thành Tiên Tôn khinh thường hừ lạnh, cũng sử dụng lôi pháp, đánh ra một chưởng thật mạnh, một luồng sấm sét mạnh hơn của Diệp Thiên gấp mười lần, đón lấy luồng sét đang lao tới của Diệp Thiên.
Ầm!
Hai tia chớp va vào nhau trong không trung, nổ ra một đống ánh lửa chướng mắt.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy. Tia sấm sét của Huyền Thành Tiên Tôn bị xé đôi ra, chỉ trong chớp mắt, tia sét Diệp Thiên bắn ra đã xé nát tia của Huyền Thành Tiên Tôn, sau đó đập vào trên người ông ấy.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ vang lên, Huyền Thành Tiên Tôn bị điện giật đến mức toàn thân phát run, khói xanh bốc lên cuồn cuộn, mái tóc trắng mềm mại thẳng tắp cũng bị điện giật thành tóc xoăn, giống như là bị sét đánh nổ đầu vậy.
"Lôi pháp mạnh mẽ quá!"
Dùng sức mạnh đẩy dòng điện đang chạy trong người ra xong, Huyền Thành Tiên Tôn không ngừng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị giật điện cho thê thảm như vậy sau khi trở thành Tiên Tôn.
"Ha ha!"
Bọn người Dương Đỉnh Thiên nhìn dáng vẻ bị điện giật vô cùng khổ sở của Huyền Thành Tiên Tôn thì cũng không nhịn được mà phá lên cười.
"Hiện tại mới biết mạnh mẽ thì cũng đã quá muộn, ngày chết của ông đã đến rồi ông già chết tiết!" Triệu Thương Thiên trông có vẻ hả hê nói.
"Hừ!"
Huyền Thành Tiên Tôn hừ lạnh nói: "Một cái lôi pháp chưa đủ để nói lên được chuyện gì, hươu chết nhưng vào tay ai còn chưa chắc!"
Dứt lời, ông ta nhảy lên một cái, lao đi theo một đường vòng cung, đấm một đấm thật mạnh về phía Diệp Thiên.
Chỉ thấy nắm đấm của ông ta trông như thể sao băng, hiện ra ánh lửa trong không trung. Bóng của ông ta xẹt qua, trong không trung hiện ra tia sáng chói lòa, làm tất cả mọi người phải nheo mắt, nắm đấm tạo ra tiếng gió ầm ầm trong không khí, đinh tai nhức óc.
Thấy thế, Diệp Thiên đứng cách đó ba mươi ba nghìn mét cũng thi triển phép thuật. Anh vừa sử dụng thần niệm, kết giới Tứ Tượng đã hiện ra, vây tất cả mọi người ở bên dưới vào trong kết giới.
"Đã đến lúc tính sổ với ông rồi!"
Dứt lời, Diệp Thiên bỗng siết lại nắm đấm, dùng toàn lực đón lấy nắm đấm đang lao tới của Huyền Thành Tiên Tôn.
Một giây sau!
Hai nắm đấm không chênh lệch nhau mấy, va vào nhau trong không trung.
Ầm!
Như hai tinh cầu chạm vào nhau, cọ sát ra ánh lửa ngập tận trời, một nguồn lực kinh khủng tán ra, hư không bị đánh nát trong nháy mắt, hóa thành vô số mảnh vỡ như chiếc gương bị đánh phá.
Rầm rầm rầm!
Động thiên ở trên một đỉnh núi lớn. Trận nổ lớn mạnh mẽ xảy ra, mấy gò đất ở trong vòng vài nghìn cây số xung quanh như bị đánh phá, sụp đổ trong nháy mắt, bụi đất tụ tập lại thành một đám mây to lớn hình nấm, kéo dài thẳng tới chân trời.
Cực kỳ chấn động!
"A!"
Lúc này, một tiếng hét thảm vang lên, Huyền Thành Tiên Tôn vung hai tay bay ra ngoài, sức mạnh to lớn ập đến làm cho ông ta căn bản không dừng được.
"Má ơi! Động thiên cũng sắp nổ rồi! Ở bên ngoài mà còn bị phá hủy ghê như thế! Thật là đáng sợ! Thật sự là vô cùng đáng sợ!" Hứa Trung Nguyên phát hiện mình đang ở bên ngoài động thiên, những ngọn núi xung quanh đều đã sụp đổ, ông ấy sợ hãi đến mức suýt thì trụy tim.
"Tiên Vương giao chiến còn kinh thiên động địa, Tiên Tôn giao chiến thì càng mang tính hủy diệt hơn nhiều. Đây là hiện tượng rất bình thường mà thôi, nhưng cũng may là tinh cầu này có đại đạo pháp tắc phòng hộ, nếu không sẽ bị hủy hoại kinh khủng hơn nhiều." Triệu Thương Thiên nói.
Lộc cộc!
Lão Từ và Hứa Trung Nguyên, chưa từng thấy Tiên Tôn khai chiến, không khỏi sợ hãi đến mức thở gấp, nuốt nước bọt không ngừng, suýt nữa thì nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Mà lúc này, Diệp Thiên gọi ra Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, sử dụng tiên pháp, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm trong nháy mắt dài ra thêm ngàn vạn lần, bóng kiếm kéo dài đến tận chân trời.