"Định Thiên Châu?" Hai mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng ngời, đây có lẽ chính là tin tức tốt nhất mà anh được nghe kể từ khi đi tới Thiên Vực đến bây giờ.
“Ba ơi, Định Thiên Châu là cái gì vậy ạ?” Đóa Đóa tò mò hỏi.
Diệp Thiên vui mừng giải thích qua cho Đóa Đóa hiểu: “Định Thiên Châu, nói trắng ra chính là một loại thiên thạch, chẳng qua là loại thiên thạch đã được mài giũa kỹ càng thành hạt châu, bởi vì một thiên thạch có thể đâm thủng bầu trời cho nên sau khi mài giũa được thành hạt châu thì lại gọi nó là Định Thiên Châu. Đây là một loại khoáng thạch cực kỳ hiếm thấy, rất ít khi xuất hiện, ẩn chứa một phần tinh hoa rất lớn của trời đất. Dùng Định Thiên Châu để tu luyện thì còn nhanh hơn rất nhiều lần so với việc dùng Thiên Tinh Thạch đấy. Bởi vì cực dương của Định Thiên Châu có sức hút lớn nhất với cực âm của vạn vật, mà ma vừa hay chính là thứ có cực âm dồi dào nhất, cho nên dùng Định Thiên Châu có thể vừa vặn trấn áp được ma, còn có thể tiêu diệt sạch sẽ âm khí trên người chúng, khiến cho những vật bị ma ám cũng giảm bớt sức mạnh, dần dần ma cũng biến mất cả thôi. Cho nên mức độ đáng tin trong lời nói của sư tôn của Tịch Nhan là rất cao đó.”
“À.” Đóa Đóa khẽ gật đầu: “Con đã hiểu rồi.”
“Cái gì mà gọi là mức độ đáng tin cậy cao chứ, điều tôi nói chính là sự thật có được không hả!” Ông lão tức giận trừng mắt thật to nói.
Diệp Thiên nở nụ cười: “Vậy thì Định Thiên Châu kia lớn tới mức nào ông có biết không?”
“Sao lão phu có thể biết được chứ, lão già này cũng chưa từng nhìn thấy nó lần nào, trăm nghìn năm trước đây chỉ từng nghe người khác kể mà thôi.” Lão già tức giận đáp.
Điều này lại khiến Diệp Thiên có chút lo lắng.
Suy cho cùng thì cũng đã hơn trăm nghìn năm, nếu như Định Thiên Châu mà không lớn thì cầm đi trấn áp vật bị ma ám trong thời gian dài như vậy cũng sớm đã bị âm khí ma quỷ xung khắc nhìn thấu cả rồi, nhưng nếu như nó vẫn còn khá lớn thì đối với Định Thiên Châu, qua hơn trăm nghìn năm có lẽ cũng không thể nào bị bào mòn đến mức hầu như không còn đâu, chỉ cần chín viên đều nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, vậy thì dư sức nâng cảnh giới tu vi của anh từ Thiên huyền cảnh viên mãn trung kỳ lên tới Thiên huyền cảnh đại viên mãn.
Một khi lên được tới cảnh đại viên mãn, anh đương nhiên có thể tìm hiểu về đạo giới Tiên Tôn.
“Năm đó thật sự không có người nào chứng kiến vị Tiên Tôn kia đã giam giữ Ma đầu kia ở chỗ nào à?” Diệp Thiên nghi hoặc hỏi.
Cho dù Định Thiên Châu đã bị bào mòn thành cặn bã, chỉ cần tìm được chiếc quan tài kia để thả Thái cổ Ma thần ra cũng đủ để khiến Thiên Vực loạn lạc trong một thời gian rồi, anh cũng nhân cơ hội đó dễ dàng trốn thoát khỏi Thiên Vực.
Nếu không mọi thứ cứ yên bình quá mức như này, chắc chắn Thiên Đạo giáo lại là một đạo độc tôn, tập trung toàn bộ lực lượng giúp Huyền Thành Tiên Tôn truy lùng anh, thật đúng là một chuyện vô cùng phiền phức.
"Có mấy người thấy, nhưng sau đó đều chết hết cả rồi, bởi vì trong đó có một tên sau khi uống rượu say thì tiết lộ việc Định Thiên Châu có thể tăng khả năng tu vi, sau khi vị Tiên Tôn kia đi rồi thì rất nhiều người vẫn một lòng mong ngóng Định Thiên Châu nên ép mấy người còn lại nói ra mọi chuyện. Mấy người kia suy cho cùng cũng là kẻ thật thà, nói là sau khi lấy được Định Thiên Châu ra thì Thái cổ Ma thần sẽ lập tức sống lại, đến lúc đó thiên hạ gặp họa lớn, sinh linh oán thán, bọn họ sẽ gặp phải nghiệp chướng nặng nề, chỉ là có vài người vô cùng ích kỷ, trong mắt họ chỉ có lợi ích của bản thân mà thôi, họ mặc kệ cái gì gọi là thiên hạ thái bình, thế nào cũng một hai ép mấy người đó nói hết ra, cuối cùng đã ép họ tới mức phải tìm đến cái chết mà vẫn chưa nói ra rốt cuộc Định Thiên Châu đang ở đâu, vì thế sau cùng thì Thái cổ Ma thần bị phong ấn ở chỗ nào, trăm nghìn năm qua đã có vô số tu sĩ đi tìm kiếm nhưng vẫn không cách nào tìm ra được.” Lão già từ tốn nói.
Diệp Thiên lập tức trở nên buồn bực.
Một chút manh mối cũng không có nổi, Thiên Vực rộng lớn như vậy, phải dùng cách gì mới có thể tìm được chiếc quan tài kia đây?
“Được rồi, trước tiên cứ dưỡng thương cho tốt đi đã, cứ từ từ nghĩ cách sau cũng được.” Anh tự nói thầm trong lòng.
Lão già kia cũng khá tốt, không vì sợ hãi mà đuổi anh và con gái mình đi, dẫn anh đến nhà gỗ xong thì sắp xếp cho anh và Đóa Đóa một căn phòng.
Kết quả là Diệp Thiên đã ẩn nấp trong một nơi an tĩnh như vậy, đám người kia trong chốc lát hẳn sẽ không thể tìm thấy anh được nên lập tức tiếp tục điều chế Thiên Nguyên đan.
Mà thế giới bên ngoài lúc này khắp nơi đều hừng hực khí thế sục sôi tiến hành điều tra truy lùng Diệp Thiên.
Bởi vì Huyền Thành Tiên Tôn đã treo thưởng rất lớn cho cuộc truy bắt lần này nên khiến cho phần lớn tiên vương đều chủ động xuất trận đi tìm Diệp Thiên, các thành trì quận huyện lớn thậm chí còn tự mình truy lùng vết tích, mỗi nhà đều bị họ sục sạo để tìm ra Diệp Thiên.
Ba ngày sau.
“Mạng sống của cậu vẫn còn rất đắt giá đấy, đưa ra cả một bảo bối cấp 6 để treo thưởng cho người bắt được cậu cơ mà, khiến lão già này cũng muốn đưa cậu đi bán để đổi lấy thứ bảo bối cấp 6 kia về chơi cho vui nhà vui cửa nữa.” Lão già đi dạo một vòng bên ngoài quay trở về thì nói với Diệp Thiên.
“Sư tôn, người không được bán anh ấy đi đâu đó!” Cố Tịch Nhan bĩu môi phụng phịu nói.
“Ha ha!” Lão già cười nói: “Nếu như không phải nể tình có con bé Tịch Nhan ở đây thì sư tôn đã dẫn người tới đây bắt thằng nhóc này đi từ lâu rồi!”
“Hì hì hì, sư tôn đúng là người tốt nhất trên đời!” Cố Tịch Nhan ôm lấy cánh tay của lão già làm nũng.
“Không phải chỉ là một món bảo bối cấp 6 thôi hay sao chứ, không có gì lạ lẫm hiếm hoi cả, nếu như ông có đủ khả năng giúp tôi tìm được chiếc quan tài thần bí kia, sau này tôi nhất định sẽ tặng lại cho ông kiếm Lôi Phạt Thiên Cương.” Diệp Thiên tỏ vẻ hào phóng nói, lấy ra kiếm Lôi Phạt Thiên Cương cắm trên mặt đất.
“Ôi ôi ôi...” Tu vi của lão già không hề thấp, đã đạt đến Thiên huyền cảnh đại viên mãn rồi, liếc mắt một cái là có thể nhận ra được món bảo bối này quả thật là bảo bối cấp 8 trứ danh khiến ông ấy ngây ngẩn tới mức không nói nên lời.
Món bảo bối đẳng cấp như vậy làm gì có lấy dù chỉ một món ở Thiên Vực rộng lớn này chứ!
“Cậu không gạt tôi đó chứ?” Ông ấy rất muốn có được nó.
Diệp Thiên thấy ông ấy kích động như vậy thì trực tiếp rút cây kiếm ra ném cho ông ấy rồi nói: “Cho ông đấy, nhưng mà nếu như ông không giúp tôi tìm ra chiếc quan tài kia thì tôi đây có thể tùy lúc tùy nơi lấy lại nó đó.”
“Được được được!” Lão già kích động vô cùng, lập tức đáp lại: “Thật ra lão già này có quen biết thế hệ sau của một trong số những người đã từng chứng kiến cảnh đó, ông ta vẫn luôn đi tìm chiếc quan tài đó giống như cậu, lão già này có thể gọi ông ta tới đây dẫn đường chỉ lối cho cậu.”
“Không được đâu sư tôn à, lỡ như ông ta lén lút mách lẻo Diệp Thiên đang ở đây thì phải làm sao bây giờ?” Cố Tịch Nhan có chút lo lắng nói.
“Cái này thì con cứ yên tâm đi, năm đó Thiên Đạo giáo chỉ vì hạ gục chiếc quan tài kia mà giết sạch cả nhà của ông ta, cho nên ông ta và Thiên Đạo giáo không cách nào đội trời chung được đâu, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lợi cho Thiên Đạo giáo, ông ta tìm kiếm chiếc quan tài cho bằng được chính là vì muốn thả Thái cổ Ma thần ra để khiến Thiên Đạo giáo vĩnh viễn không có ngày nào được yên ổn.” Lão già nói.
“Vậy ông đi gọi ông ta tới đây đi.” Diệp Thiên muốn xem qua một lượt xem rốt cuộc có thể biết thêm thông tin hữu ích gì từ miệng của người đó hay không.
Ngày hôm sau, Thiên Nguyên đan đã được luyện xong, sau khi Diệp Thiên uống một viên thì vết thương trên cơ thể cũng bắt đầu hồi phục từ từ.
Không bao lâu sau, sư tôn của Cố Tịch Nhan đưa theo một ông già nữa quay trở lại.
“Lão Từ, người này chính là Diệp Bắc Minh mà Thiên Đạo giáo muốn lật tung trời bớt đất lên để tìm đó.” Sư tôn của Cố Tịch Nhan chỉ về phía Diệp Thiên.
“Lão Hứa, ông không nói đùa đấy chứ, trẻ tuổi như vậy kia mà, sao có thể khiến Thiên Đạo giáo chấp nhận bỏ ra một món bảo bối cực phẩm để mua chuộc kẻ khác được?” Vẻ mặt lão Từ tràn ngập sự nghi ngờ.
“Ông nhìn thần hồn của cậu ta xem.” Sư tôn của Cố Tịch Nhan, Hứa Trung Nguyên nói.
Lão Từ nhìn cả nửa ngày cũng không cách nào nhìn sâu được vào thần hồn của Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười cười, chủ động thể hiện nguyên thần của mình, vết thương của anh bây giờ đã hồi phục, tu vi đã quay lại trạng thái tốt nhất, cảnh giới dưới cấp tiên vương đừng hòng nghĩ tới việc nhìn thấu được anh.
“Ha ha! Thật đúng là Diệp Bắc Minh tu hú chiếm tổ kia rồi!” Lão Từ đã từng nhìn qua lệnh truy nã dán bên ngoài, thấy thân thể của Diệp Thiên và thần hồn Diệp Bắc Minh đang bị Thiên Đạo giáo truy nã ráo riết thì lập tức xác định được anh cũng là người trong đạo, đều là những người đứng ở giữa không chung lập trường với Thiên Đạo giáo.