“Rầm rầm rầm!”
Bốn vị Bán Bộ Tiên Tôn và mười vị Bán Bộ Tiên Tôn thực sự lần lượt thúc giục pháp bảo thần binh. Mười hai năng lượng khủng bố, không ngừng lao tới công kích Diệp Thiên.
Diệp Thiên có một thân Huyền Thiên Chiến Giáp cấp chín, khả năng phòng ngự mạnh kinh người. Thêm vào đó là phòng ngự do chính Diệp Thiên phát ra, hòa cùng một thể với phòng ngự của Huyền Thiên Chiến Giáp, càng làm cho lớp phòng ngự mạnh hơn.
Thế nên, gặp công kích của mười hai vị đỉnh cấp cao thủ, thì phòng ngự vẫn rất chắc chắn và khó bị công phá. Nhưng khi bị tấn công thì khó khăn khi đi về phía trước, thậm chí còn bị chấn động đến mức phải lùi lại từng bước một.
"Đúng là lớp phòng ngự chắc chắn!"
Ba vị Giáo chủ Thiên Huyền cảnh viên mẫn hậu kì, nhìn thấy lớp phòng ngự của Diệp Thiên vững chắc như vậy, đều kinh ngạc đến đổ mồ hôi hột, chỉ cảm thấy quá kinh khủng!
Lực tấn công mạnh mẽ như vậy, vẫn không thể nào phá vỡ phòng ngự của hắn. Cái lớp phòng ngự này phải rắn chắc đến thế nào cơ chứ!
"Đừng hoảng sợ!" Lam Nguyệt Tinh Chủ vừa điều khiển một cái tôn phẩm cấp tám Kim Cương Trạc đánh về phía Diệp Thiên, vừa nói: "Ông ta đang dùng tôn phẩm pháp bảo tinh khiết cấp chín, lực phòng ngự quả thực có chút đáng sợ, nhưng không phải cứng rắn đến mức không thể phá hủy. Gọi bầy ngựa của đám người kia đến đây, gấp rút tấn công, vậy thì việc phá vỡ phòng ngự sẽ không tốn nhiều thời gian nữa.”
Lời Tinh Chủ vừa dứt, ba vị giáo chủ đã lập tức hô lên: "Tất cả xông lên, toàn bộ oanh kích Diệp Bắc Minh."
Vừa dứt lời, đã có mấy trăm vị tiên vương đang chuẩn bị tấn công Diệp Thiên.
Đúng lúc, Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng: "Bổn tọa không chỉ có phòng ngự cao, mà lực công kích cũng cao. Tiếp chiêu đi lũ quê mùa!"
Một chiêu này, khai thiên lập địa!
Một chiêu này, quỷ thần kinh hãi!
Một chiêu này, quét qua tất cả!
Một chiêu này, Nhật nguyệt vô quang!
“Bạch!”
Ánh sánh của kiếm phát ra có chín màu, tựa như cầu vồng sau cơn mưa, bắc ngang qua vũ trụ, vô cùng xán lạn!
Nhưng cầu vồng chín màu hấp dẫn mắt nhìn này, lại mang theo sức mạnh hủy diệt thế giới, như một làn sóng phản kháng mạnh mẽ tách ra.
Giây tiếp theo!
“Rầm rầm rầm!”
Và món tôn phẩm pháp bảo vượt lên không trung, đang chiến đấu với Diệp thiên hay phóng năng lượng tấn công Diệp Thiên, đều bị ánh kiếm chín màu phá hủy.
Tuy rằng màu sắc của cầu vồng có chút mờ mịt, nhưng vẫn vô cùng khủng bố, dùng tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong khoảnh khắc nó đã đánh đến bên hông của mười hai vị tiên vương ở phía đối diện.
“Rầm rầm rầm!”
Âm thanh phá hủy lại lần nữa truyền đến.
Trừ Lam Nguyệt Tinh Chủ, mười một vị Tiên Vương còn lại, trên người đều rách tả tơi, bên hông còn bị cắt một đường, miệng vết thương đang phun ra máu.
có điều, uy lực biến mất, hông của bọn họ cũng không bị chém làm đôi.
Nhưng!
Tất cả mọi người đều ngốc giống như con gà gỗ, nhìn Diệp Thiên với ánh nhiều ánh mắt phức tạp, kinh ngạc có, hoảng sợ có, rung động có.
Chỉ một đường kiếm, không những tấn công phá vỡ pháp bảo hộ thân của bọn họ, mà còn ở trên thân thể bọn họ tạo ra một vết thương.
Lực tấn công này cũng mạnh mẽ quá đáng rồi!
Đúng lúc này, Diệp Thiên lợi dụng thời cơ, điều khiển Thông Thiên Bát đánh về phía Lam Nguyệt Tinh Chủ.
"Không thể nào!"
Lam Nguyệt Tinh Chủ bỗng nhiên bị kinh hãi, cấp tốc bay lên trời để né đòn.
Thế nhưng! Hai bên trái phải của ông ta, hai vị Bán Bộ Tiên Tôn đều bị liên lụy, kết cục vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy Lam Nguyệt Tinh Chủ lao vào rồi bị xé xác ra, ba vị giáo chủ cùng với bốn vị Bán Bộ Tiên Tôn lão tổ mà họ dạy, toàn bộ đều sợ hãi.
"Diệp Bắc Minh, bổn tọa xem thường ông rồi, nhưng ông đừng đắc ý. Tôi sẽ trở lại sớm thôi!" Lam Nguyệt Tinh Chủ nghiến răng nói.
"Không hay rồi!"
Diệp Thiên nhận ra ông ta định trốn, lập tức bắt đầu Thần Niệm Bố Trận.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ nghe "Oành!" một tiếng, một đám mây khói xanh có hình dạng cây nấm bay lên.
Sau đó đã không còn thấy bóng dáng Lam Nguyệt Tinh Chủ.
"Rút lui! Mau rút lui! Độn Phù sắp xuất hiện, tất cả lui lại!"
Ba vị giáo chủ kinh sợ hét lên.
Nhưng bọn họ vừa dứt lời thì...
“Rầm rầm rầm!”
Mấy người bọn họ dẫn đầu chạy trốn.
Ngay sau đó, địch quân tiên vương dồn dập móc ra Độn Phù.
Trước khi bọn họ đến, Lam Nguyệt Tinh Chủ đã cho bọn họ mỗi người ba tờ giấy. Đó là để khi bọn họ chạy trốn sẽ dùng, nên giờ tất cả đều có.
Diệp Thiên cũng không rảnh để ý phản ứng của bọn họ, lập tức hô: Đi canh chừng tất cả Thiên Lộ và đường Tống Môn đi, Lam Nguyệt Tinh Chủ và Chủ Tòng Na đào tẩu lập tức nói cho con gái tôi, nó biết khẩu lệnh truyền âm của rôi!"
Nói xong những lời này Diệp Thiên niệm chú một lượt, bao trùm trong phạm vi vài tỷ km, rất mau đã bắt được Lam Nguyệt Tinh Chủ đang chạy trốn, lập tức ngồi lên lưng thú Kim Lân mắt xanh đi đuổi giết Lam Nguyệt Tinh Chủ.
Sau khi biết được từ Lý Tiên Dương. Lam Nguyệt Tinh Chủ mang theo tổng cộng năm người, khi đuổi theo từ Huyền Cực Tiên Tôn đến Thiên Võ giáo thì bị Thiên Võ giáo đánh chết một người, còn lại bốn người đã bị Diệp Thiên xử đẹp, nên giờ là chỉ còn lại mình Lam Nguyệt Tinh Chủ.
Chỉ cần làm thịt Lam Nguyệt Tinh Chủ thì tin tức hắn còn sống sẽ không truyền đến Tử Vi Tinh. Như vậy sẽ không dẫn đến nhiều tiên tôn giết đến giết hắn.
Mà không chừng truyền Tống Khẩu và Thiên Lộ, chẳng sợ Lam Nguyệt Tinh Chủ chạy đến Thánh Vực. Bằng vận tốc của thú Kim Lân mắt xanh, Diệp Thiên cũng có thể đuổi theo Lam Nguyệt Tinh Chủ.
Hắn cũng không tin Lam Nguyệt Tinh Chủ còn nhiều Phù Đồn, chỉ cần ông ta dùng hết đống Phù Đồn kia, thì ông ta nhất định sẽ chết!
Rất nhanh địch quân tiên vương ngoại trừ một số ít bị bắt lại để xử lí thì còn lại đều chạy trốn hết.
"Truyền lệnh bổn tọa, tất cả Thiên Võ giáo quản Hạt Hạ Thiên Lộ và Truyền Tống Khẩu đều phải canh chừng nghiêm ngặt như nhau. Nếu có người xông vào giết chết không tha! Lại phái ra ba mươi tiên vương, nhanh chóng chia ra thông báo cho ba giáo phái lớn còn lại, đồng thời giám sát các đường truyền tống, có điều bất thường ngay lập tức phải báo cáo lại!" Giáo chủ hạ lệnh.
"Vâng!"
"Mẹ tôi ơi! Quá nguy hiểm!"
Sau khi đã bỏ chạy mấy ngàn vạn dặm không còn thấy binh lính đuổi theo nữa. Thiên Thần Giáo giáo chủ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi.
"Diệp Bắc Minh này quá khủng bố, pháp bảo thần binh cao cấp siêu cao. Giờ Lam Nguyệt Tinh Chủ đã chạy trốn, mặc cho Diệp Bắc Minh không đuổi kịp thì ngày sau Thiên Võ giáo vẫn nhất định sẽ dẫn hắn đến báo thù. Chuyện này phiền quá."
Ông ta rất lo lắng.
"Xem ra bổn tọa đến làm chuẩn bị trước, chạy nhanh phái người đến Thiên Vực, triệu bồi Huyền Du trong Huyền Thành tiên tôn. Nếu không Thiên Thân Giáo ta đây khó tránh khỏi họa kiếp!"
Nghĩ như vậy, ông ta lập tức móc ra Âm Thạch Truyền. Truyền âm cho Thiên Thần Giáo Tổng Đàn.
"Thiên Thần Giáo báo nguy, mau phái người đến Thiên Vực mời Huyền Thành Tiên Tôn!”
Đuổi theo ba ngày ba đêm, Lam Nguyệt Tinh Chủ không biết tiêu hao nhiều ít Độn Phù, cho đến khi dùng hết Độn Phù cũng không trốn khỏi đuổi giết của Diệp Thiên.
"Trốn đi, ông trốn tiếp đi. Sao không trốn tiếp nữa?"
Diệp Thiên ngồi trên lưng thú, nhìn xuống Lam Nguyệt Tinh Chủ đang thở dốc dưới đất cười lạnh.
"Diệp Bắc Minh..." Lam Nguyệt Tinh Chủ lại thở hổn hển mấy hơi mới nói: “Cậu giết thuộc hạ của tôi cũng thôi đi, thần bài bọn họ banh xác không gì. Chỉ cần cậu không banh xác, Ngạo Thiên Tiên đế sẽ không phái người đến tra. Nhưng nếu cậu giết tôi, Ngạo Thiên Tiên đế sẽ phái ít nhất hai Tiên tôn và một đám Tiên vương tới tra nguyên nhân cái chết của tôi. Cho nên cậu không thể giết tôi.”
"Nếu ông nói vậy thì tôi không thể giết ông được." Diệp Thiên nói.
Ha!
Lam Nguyệt Tinh Chủ hít một hơi lớn.
"Nhưng mà..." Diệp Thiên bổ sung: "Tôi sẽ khiến cho ông và thủ hạ của ông giống nhau, lấy nghìn máu của các người nhốt vào kiếm, vĩnh viễn làm kiếm linh."
"Cậu..." Lam Nguyệt Tinh Chủ bỗng nhiên kinh hãi, đang muốn nói gì đó, Diên Thiên đã đáp xuống đánh về phía ông.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người chiến đấu kịch liệt.
Bởi vì không thể giết Lam Nguyệt Tinh Chủ mà chỉ có thể đánh ông ta bị thương, cho nên Diệp Thiên không sử dụng hết chiêu, chỉ cùng ông đánh tay đôi mấy trăm chiêu. Đánh ông ta thành con chó chết, lúc này anh đánh cho linh hồn ông ta xuất khỏi thân rồi sau đó ra chiêu, mạnh mẽ túm hồn Lam Nguyệt Tinh Chủ vào bên trong kiếm của mình, giam cầm ông trong đó.
"Tinh Chủ, sao ông cũng vào được thế?"
Chu Bách Lâm, Lý Tiến Dương, còn có hai vị khác, còn chưa giam cầm hồn của thủ hạ mà đã giam cầm hồn Lam Nguyệt Tinh Chủ. Tất cả đều chấn động.
"Bổn tọa thật sự đã xem nhẹ thực lực của Diệp Bắc Minh!" Lam Nguyệt Tinh Chủ hối hận không thôi.
Bốn vị thủ hạ của ông cũng vô cùng tuyệt vọng.