Lúc này, tại Hồ Tẩy Tiên.
“Ha ha! Giàu to rồi! Có nhiều yêu đan tôn phẩm như thế này, chia ra mỗi người cũng được ít nhất là mười triệu yêu đan tôn phẩm đúng không?”
“Một yêu đan tôn phẩm tương đương với một nghìn yêu đan tiên phẩm, một triệu yêu đan thần phẩm. Đây chính là tài nguyên tu luyện tốt nhất đấy!”
“Thật là món hời lớn! Đây đúng là món hời lớn! Tôi đã sống đến hàng trăm nghìn năm nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều yêu đan như thế này. Hôm nay thực sự đã được mở mang tầm mắt rồi.”
Hơn ba trăm tỷ yêu đan đã được đổ ra hết, nhiều như là biển. Sau đó, ba mươi hai tiên vương bắt đầu phân loại yêu đan. Tôn phẩm cho thành một đống, tiên phẩm để một đống và thần phẩm một đống.
Bằng cách này có thể thuận lợi hơn cho bọn họ chia yêu đan.
“Dù sao thì một yêu đan tôn phẩm tương đương với một nghìn yêu đan tiên phẩm, một triệu yêu đan thần phẩm. Nếu như không phân loại ra thì người nào được chia mấy trăm triệu yêu đan tôn phẩm sẽ quá có lợi.”
Không người nào muốn chịu thiệt nên đành chấp nhận phân loại ba trăm tỷ yêu đan này. Sau đó thì lại châ đều ra, vậy thì sẽ công bằng hơn.
Diệp Thiên cũng rất vui vẻ với chuyện bọn họ tiến hành phân loại yêu đan. Có nhiều yêu đan như vậy lại chỉ có ba mươi hai người thì thời gian trong vòng một ngày rất khó phân loại xong hết.
Hơn nữa, chỉ một ngày thôi cũng có thể để cho Diệp Thiên tu luyện được không ít tu vi. Tuy rằng chưa thể đủ để hoàn toàn đánh bại bọn họ nhưng có thể đánh bay bọn họ ra xa. Trong một ngày, Hồ Tẩy Tiên bị ba mươi hai người bọn họ ở lại, số tiêu hao này cũng đủ cho con dâu của hắn tăng không ít tu vi đấy.
Đợi sau khi bọn họ phân loại xong, hắn lại khiến cho bọn họ đi vào trong rừng mưa chết chóc, tìm kiếm yêu đan của hàng triệu yêu thú và mấy trăm không gian của tiên vương đã chết dưới vạn hồn huyết ẩm kiếm. Nếu như bọn họ đi vào đó tìm kiếm thì có thể kéo dài không ít thời gian.
Tất nhiên, trong rừng mưa chết chóc, cây cối héo rũ, lá rụng đầy đất đã che kín các không gian và yêu đan. Vậy nên, mấy tiên vương tiến vào trong đó cũng khó có thể phát hiện ra các yêu đan và không gian ở trên mặt đất. Nếu không thì, hiện tại, bọn họ cũng không ở đây phân loại yêu đan mà sẽ tranh nhau đi thu nhặt yêu đan ngoài kia.
Lúc này, Đóa Đóa đã hoàn thành độ kiếp, cô quay trở lại Hồ Tẩy Tiên. Khi nhìn thấy số lượng lớn yêu đan đã bị các tiên vương cướp đi thì cô bé tức giận đến mức mũi cũng muốn cong lên.
“Thật là quá đáng!”
Cô tức giận nói một câu.
“Đến, đến đây nào!”
Lúc này, Viên Trọng Dương ngoắc tay với mấy người Diệp Thiên đang ở bên trong Hồ Tẩy Tiên: “Mọi người đừng tu luyện nữa, mau tới đấy giúp chúng tôi phân loại yêu đan đi. Nếu không thì, chúng tôi không biết tới khi nào mới phân loại xong số lượng yêu đan lớn như thế này.”
Bọn họ cũng muốn có thể nhanh chóng phân loại xong yêu đan để sớm chia ra. Sau đó mau chóng tiến vào trong Hồ Tẩy Tiên để tu luyện,. Có thêm người hỗ trợ thì công việc sẽ xong sớm hơn.
“Dựa vào cái gì chứ?” Đóa Đáo không vui nói: “Cha của ta đã đưa cho các người nhiều yêu đan như vậy. Các người còn muốn chúng ta tới đó giúp các người phân loại nữa sao? Thật là quá đáng! Chẳng lẽ, các người còn muốn chúng ta giúp bón cho các người ăn nữa à? Thật buồn cười!”
“Cái nha đầu chết tiệt kia!” Có tiên vương cũng không hài lòng, uy hiếp nói: “Gọi mấy người tới đây phân loại thì không nên nói nhiều lời vô nghĩa làm gì. Nếu như mấy người không tới đây thì để ta đánh một quyền chết các người.”
“Anh…”
Đóa Đóa và mọi người đều bị chọc cho tức giận.
“Nhanh tới đây mau lên!” Có tiên vương quát lớn.
Diệp Thiên đành phải dừng việc tu luyện lại, thản nhiên nói: “Sát khí quá lớn, chúng tôi đều có tu vi thấp, không thể nào giúp mấy người phân loại được.”
Đây là lời nói thật. Ngoại trừ Diệp Thiên và Đóa Đóa thì những người khác nếu bước ra ngoài sẽ bị sát khí ăn mòn tới chết.
“Hình như cũng đúng!” Có tiên vương gật đầu nói, sát khí nặng như vậy, bọn họ đúng là không có cách nào ra ngoài.
Nhưng không ngờ, Đạo sĩ Hoàng Cực lại lôi ra một chiếc chuông vàng, ném lên trên trời. Chuông vàng biến lớn như ngọn núi, bao trùm trên đầu của bọn họ, hấp thu hết sát khí vào trong đó. Ông ta nói: “Hiện tại, sát khí của nơi này không còn nặng nữa, mấy người có thể đi ra bên ngoài.”
Trong chốc lát, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy sôi trào tức giận, nhưng do tu vi không cho phép, nếu không thì hắn thật sự muốn nghiền nát đồ vật đó.
“Nhanh chóng tới đây! Nếu như mấy người không tới thì chúng ta sẽ giết mấy người.” Viên Trọng Dương quát lớn.
Tất cả mọi người đều không vui, tức giận muốn nổi bão nhưng lại bị Diệp Thiên ngăn lại nói: “Mau đi giúp bọn họ phân loại.”
Là một người đàn ông thì sẽ không chịu thiệt thòi. Nếu chỉ có một mình hắn thì cùng lắm là trở mặt với bọn họ. Nhưng hắn còn mang theo gia đình nữa, nếu như hắn xúc động thì sẽ hại chết mọi người.
Vì thế, chỉ có thể nhẫn nhịn tạm thời để gió êm sóng lặng đã.
“Con mẹ nó!”
Đám người Dương Đỉnh Thiên có không thích thì cũng chỉ có thể đứng dậy thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới.
“Tôn thượng! Người ở đâu? Thuộc hạ là Triệu Thương Thiên. Nếu như tôn thượng nghe được thì xin đáp lại thuộc hạ một tiếng…”
“Lão Triệu sao?”
Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên và thú Kim Lân mắt xanh đều ngạc nhiên. Hai người một thú nhìn nhau. Thật sự không thể tin được, ở nơi này có thể nghe được tiếng gọi của Triệu Thương Thiên.
Tuy rằng không biết tu vi của Triệu Thương Thiên như thế nào. Có lên được cấp tiên vương hay không? Nhưng đã nhiều năm không gặp nhau, giờ huynh đệ tìm đến còn có thể giận hờn tiếp sao?
“Không tốt rồi! Triệu Thương Thiên đến đây.”
Đảo Tùng Sơn chủ nghe thấy tiếng gọi thì sắc mặt thay đổi, vội vàng la lên: “Thằng nhãi này chính là tên thổ phỉ, vẫn hay chạy tới tiên cảnh này để lấy tài nguyên. Nếu để cho anh ta nhìn thấy nhiều yêu đan như vậy, khẳng định muốn lấy. Hơn nữa, dựa theo tính cách của anh ta, chắc chắn anh ta không muốn chia sẻ cho ai. Nhất định anh ta muốn phần lớn nhất, chúng ta vẫn nên nhanh chóng thu thập yêu đan thôi.”
“Ha ha!”
Dương Đỉnh Thiên nghe thấy vậy thì nở nụ cười: “Tôn thượng, đây đúng là tính cách của lão Triệu. Thằng nhãi Triệu này có lòng tham lớn, nếu nhìn thấy thứ tốt thì chắc chắn sẽ lấy đi. Rõ ràng là một tên thổ phỉ.”
“Ừ!”
Diệp Thiên cười gật đầu.
“Đừng sợ.” Đạo sĩ Hoàng Cực nói: “Chúng ta có nhiều người như vậy còn phải sợ anh ta sao? Nếu như anh ta dám lấy thì chúng ta cùng liên hợp lại đánh chết anh ta.”
"Đúng vậy. Sợ anh ta làm cái gì chứ? Nếu như anh ta dám lấy thì chúng ta giết anh ta luôn.” Cao thủ đứng đầu của Chu Tước Tinh, Lý Sơn Hà nói.
“Tôn thượng! Ngài nghe được thì xin đáp lại thuộc hạ một tiếng…”
Giọng nói của Triệu Thương Thiên vẫn còn vang vọng lại đây.
“Đáp lại anh ta đi.” Diệp Thiên nói.
“Vâng thưa tôn thượng!” Dương Thiên Đỉnh đứng lên, hét lớn đáp lại: “Lão Triệu! Tôi là lão Dương đây! Tôi đang ở cùng tôn thượng. Anh hãy mau chóng tới đây…”
“Câm miệng lại cho tôi!” Viên Trọng Dương quát lên: “Anh kêu thêm nữa thì tôi sẽ giết chết anh.”
“Ha ha!”
Tiếng cười của Triệu Thương Thiên lập tức truyền đến: “Tôn thượng và lão Dương đều ở đây. Thật tốt quá! Tôi đã nghe được giọng nói của lão Dương. Tôi phải đền thỉnh an tôn thượng.”
Nghe thấy vậy, mặt của Đảo Tùng Sơn chủ biến sắc: “Hình như những người này quen biết với Triệu Thương Thiên. Nếu để cho Triệu Thương Thiên biết chúng ta đoạt yêu đan của những người này thì khẳng định anh ta sẽ trở mặt.”
“Vậy chúng ta sẽ giết những người này.” Viên Trọng Dương hừ lạnh nói. Sau đó, anh ta đánh một quyền về phía mấy người Diệp Thiên, muốn nghiền nát tất cả.
“Chết tiệt!”
Trong lòng của Diệp Thiên tràn đầy tức giận. Theo như lời của mấy người này thì dễ thấy, tu vi của lão Triệu không hề thấp. Hiện tại có lão Triệu, lại thêm hắn nữa thì còn phải sợ làm quái gì, đánh luôn!
Lúc này, hắn lôi trảm kiếm ra, đánh một quyền xuống.
“Keng!”
Một đường kiếm chắn ngang cú đấm.
Sau đó, hắn lại quét tiếp một đường kiếm, không quên hô lên: “Mau kích hoạt ánh sáng của Đóa Đóa. Mọi người nhanh tiến tới gần người con bé.”
Hắn vừa dứt lời thì Dương Đỉnh Thiên lập tức kích hoạt ánh sáng của Đóa Đóa. Đám người nhanh chóng dựa tới gần cô, trốn dưới ánh sáng từ bên trong cô.
“Con mẹ nó. Hắn còn dám ra tay đối với chúng ta. Đúng là muốn chết rồi!”
Nhóm tiên vương tức giận, lần lượt ra tay với Diệp Thiên. Ba mươi hai cú đánh cùng nhau đánh tới nhát kiếm kia. Sau khi đánh bật được nhát kiếm kia, cú đánh hướng về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhảy lên, tránh được cú đánh oanh tạc đó. Lúc này, Đạo sĩ Hoàng Cực điều khiển chuông vàng hướng về Diệp Thiên.
“Không tốt rồi.”
Sắc mặt của Diệp Thiên biến đổi. Hiện giờ, nội lực của hắn đang bị tổn thương, không có cách nào phát huy được cao nhất huyền thiên chiến giáp. Một khi đã bị chuông vàng đánh vào thì khó tránh khỏi sẽ bị thổ huyết.
Hơn nữa, hiển nhiên sẽ không kịp né tránh.
Đúng lúc này, có một tiếng hét.
Một roi vàng vụt tới, trong nháy mắt, nó đã quấn mấy vòng quanh chuông vàng. Khiến chuông vàng không thể nào cử động, cứ đứng yên mãi trên không.
Trong ít phút, ba mươi hai vị tiên vương cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được một bóng người xuất hiện trên không. Một đầu của chiếc roi vàng đang ở trên tay của người này.
Người này không phải ai khác, chính là Triệu Thương Thiên.
“Ha ha! Lão Triệu! Quả nhiên là anh!” Dương Thiên Đỉnh mừng như điên kêu lên.
Triệu Thương Thiên dựa theo tiếng nói nhìn, nhận ra được là Dương Đỉnh Thiên thì cũng cười to nói: “Lão Dương! Tôi còn tưởng anh đã chết rồi. Không ngờ đến anh vẫn còn sống. Thật sự là quá tốt!”
“Phải rồi!” Anh ta sốt ruột hỏi: “Tôn thượng đâu rồi?”
“Ở phía đối diện anh đó, đằng sau cái chuông vàng kia.” Dương Đỉnh Thiên nói.
Lúc này, Triệu Thương Thiên mới nhìn, thấy một bóng dáng trẻ tuổi hiện ra từ sau chiếc chuông vàng.
Vừa nhìn thấy, anh ta xúc động, giọng run rẩy nói: “Tôn… Tôn thượng sao?”
Không giống như Dương Đỉnh Thiên, ngoại hình của Diệp Thiên có biến đổi nghiêng trời lệch đất. Nếu như không phải Dương Đỉnh Thiên nói đây là tôn thượng thì chắc chắn anh ta không thể nào nhận ra được.
“Đúng là bổn tọa.”
Diệp Thiên gật đầu nói. Gặp lại người cũ, trong lòng hắn tràn đầy vui vẻ.
Đến khi Diệp Thiên bình tĩnh lại thì Triệu Thương Thiên đã phất mạnh roi vàng trong tay khiến chuông vàng dịch sang một bên. Sau đó hắn thu lại roi vàng, quỳ xuống lạy.
“Thuộc hạ Triệu Thương Thiên tham kiến tôn thượng.”
“Này…”
Thấy cảnh trước mặt, đám tiên vương như bước vào giấc mơ.
Triệu Thương Thiên, cũng được coi là một nhân vật oanh tạc một phương. Còn là cao thủ hàng đầu của kim huyền vũ tinh, nhưng lại quỳ xuống trước mặt của một người trẻ tuổi. Hơn nữa, anh ta còn tự xưng là thuộc hạ.
Trời ơi! Danh tính của người đàn ông trẻ này có vẻ không nhỏ.
“Xin Thương Thiên hãy đứng lên.” Diệp Thiên nâng cánh tay hắn.
“Cảm tạ tôn thượng!” Triệu Thương Thiên nói. Anh ta mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt quét tới ba mươi hai vị tiên vương kia, trong chốc lát, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Mấy người các người đúng là ăn phải gan hùm gan báo mới dám ra tay với tôn thượng của tôi. Quả thực đáng chết!”
Nói dứt lời, anh ta phóng roi vàng ra, hóa ra một ngọn núi, dồn lực về phía dưới.
Trong chốc lát, ba mươi hai vị tiên vương cảm thấy được nguy hiểm khắp toàn thân, sắc mặt biến đổi lớn.
“Mau chóng tránh ra!”
Không biết là ai hét lên, cả ba mươi hai tiên vương lập tức tránh né.
“Hừ!”
Triệu Thương Thiên hừ lạnh một tiếng, thần niệm vừa mới động, kim ấn hướng về phía các tiên vương mà đánh.
“Rầm! Oành!”