Ngay lúc này, ngoại trừ nhà họ Tiêu đang gặp tai họa thì ở một nơi khác cũng bị một mối họa khủng khiếp hơn rình rập.
Một chiêu đó của Diệp Thiên đã làm trời đất như tách ra làm đôi, ngay lúc thanh kiếm vừa chém xuống đã được hắn kịp thời đỡ lấy, không bị chém xuống mặt đất nên mới không gây ra tai họa giống như Tử Nguyệt Tinh.
Thế nhưng!
Thanh kiếm đó càn quét ở bên ngoài, kiếm khí lao ra ở độ cao 100.000 mét, cũng may ở đây không có quá nhiều các công trình kiến trúc cao lớn và đồ sộ như Thanh Long Tinh nên không gây ra bất cứ thương vong nào nghiêm trọng, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều những chóp núi ở Thanh Long Tinh cao hơn 100.000 mét.
Lúc này, một đường kiếm khí mà Diệp Thiên quét qua đã thiêu đốt cả một nửa vòng tròn nhỏ xung quanh Thanh Long Tinh. Nguồn lực sục sôi phóng ra khỏi bầu khí quyển rồi nhanh chóng biến mất trong dải ngân hà rộng lớn.
Có điều một đường kiếm khí này của hắn đã chém đứt đôi rất nhiều đỉnh núi cao hơn 100.000 mét.
Ngay tại thời điểm này, ở một nơi cách Phong Nguyệt Thành hơn 48 triệu cây số.
Trên một ngọn núi cao 150.000 mét, hơn 50.000 mét đất đá ở phía trên đột nhiên đổ sụp xuống, vốn dĩ trên đỉnh núi còn có một Tông Môn đang tu luyện tại đây nhưng chính vụ sạt lở này đã làm cho cả Tông Môn bị tiêu diệt, từng tầng đất đá đã đè chết không ít tu sĩ, còn một số tu sĩ có trình độ tu vi cao may mắn thoát khỏi thì vẫn đang đứng ở một bên mắng chửi thậm tệ.
Tất nhiên, không chỉ có một Tông Môn này gặp nạn mà tổng cộng có đến mười mấy Tông Môn đang sinh sống và tu luyện trên núi cũng bị hủy diệt hoàn toàn vì một đường kiếm khí xuyên qua cắt ngang của hắn.
Nhưng những việc này đều là chuyện rất nhỏ, dù sao thì cũng không chết bao nhiêu đệ tử. Mấy tu sĩ rơi từ ngọn núi cao hàng trăm nghìn mét này phần lớn đều là những người ở dưới Kim Đan, còn những người tu sĩ đã nằm trên Kim Đan thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Vì thế nên cũng không gây ra thiệt hại gì quá lớn.
Nhưng ở một nơi cách Phong Nguyệt Thành hơn 80 triệu cây số thì khác, ở đó có một khu rừng mưa nhiệt đới rộng nhất Thanh Long Tinh, diện tích bề mặt lên đến hơn 50 tỷ kilomet vuông tương đương gấp hơn 100 lần so với tổng diện tích Trái Đất, ở đó có đến hàng trăm tỷ con yêu thú sinh sống. Bất kỳ loại yêu thú nào cũng có, chẳng hạn như những loại yêu thú cao cấp như Thú Kim Lân mắt xanh cũng phải có gần 10 triệu con.
Mà trong khu rừng mưa nhiệt đới này, cũng có hàng trăm đỉnh núi cao hơn 100.000 mét, ngay lúc này tất cả đều đã bị kiếm khi phóng xuyên qua làm toàn bộ lớp đất đá bên trên núi bất chợt đổ sập xuống, đám yêu thú trong rừng nháo nhào lên tạo thành khung cảnh hỗn loạn gà bay chó sủa, cả khu rừng nhiệt đới rộng lớn sinh động giờ đã trở thành một đống hoang tàn.
“Au!”
Hàng trăm tỷ con yêu thú bị chấn động của khu rừng dọa cho sợ mất hồn mất vía, thi nhau gào rú ầm ĩ, hoảng sợ chạy tứ tung, con này chạy thì con kia chạy theo, nhóm này chạy thì nhóm kia chạy theo, dần dần tạo ra một thú triều, hàng trăm tỷ con quái vật tụ lại một chỗ, đấu đá lung tung, húc đổ hết cây cối trong rừng mưa nhiệt đới, cả một khoảng đất rộng lớn bị giày xéo đổ sụp xuống, trận pháp lần này quá kinh người, vừa chấn động vừa kinh người.
Hơn nữa không chỉ dưới mặt đất mà ngay cả trên bầu trời có hàng trăm tỷ con Phi Cầm đang bay tạo thành một thú triều tán loạn, kết hợp với hàng trăm tỷ con yêu thú bên dưới thi nhau gầm rú, đi đến đâu giày xéo đến đấy, chúng như những chiếc máy gặt, bất cứ nơi nào chúng đi qua, cho dù là rừng sâu hay núi cao đều trở thành một đống hoang tàn.
Đám yêu thú này đều có phẩm cấp rất cao, tốc độ cũng rất nhanh, chẳng cần tiêu tốn bao nhiêu công sức mà Đội quân tiên phong của đám yêu thú này đã mở được đường, xông ra khỏi rừng mưa nhiệt đới, bọn chúng không biết mình phải đi đâu, dù sao cũng là tiến quân thần tốc, giày xéo mọi nơi, kể cả các thôn làng quanh đó cũng bị chúng chà đạp thành một đống đổ nát.
“Ôi mẹ ơi! Nhiều yêu thú quá! Sao lại có nhiều yêu thú như vậy chứ?”
Con tàu Tinh Không đang trên đường tiến vào thành phố. Tất cả hành khách đều tập trung trên boong tàu cùng nhau uống rượu, nói chuyện tâm sự vu vơ, cảnh tượng vốn dĩ an nhàn thoải mái biết bao, kết quả đột nhiên đám Phi Cầm này lại lũ lượt kéo đến đen kịt cả bầu trời, còn đáng sợ hơn gấp hàng nghìn hàng vạn lần nạn châu chấu trước kia.
Châu chấu thì to bằng đâu chứ?
Cùng lắm cũng chỉ to bằng ngón tay út thôi.
Còn đám Phi Cầm kia thì sao?
Con non thì tầm cỡ con gà, còn con to thì khủng khiếp hơn rồi, sải cánh của chúng lúc dang rộng hết cỡ còn to hơn cả một cái sân bay, đến Tiên Vương nhìn thấy một thú triều được hình thành từ hàng trăm tỷ con Phi Cầm như thế này cũng phải tránh đường nhường bộ, chứ nói gì đến những người bình thường trên tàu Tinh Không.
“Trốn đi! Mau trốn đi!”
Thuyền trưởng, thuyền viên cùng tất cả hành khách trên tàu đều kinh hồn bạt vía gào thét ầm ĩ.
Nhưng không kịp nữa rồi, đám yêu thú ùn ùn kéo đến quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã lao thẳng đến làm con tàu nổ tung, hàng trăm nghìn hành khách trên tàu cũng bị nhấn chìm trong thú triều này, một là bị nổ chết, hai là bị chúng ăn thịt, cuối cùng thì không còn một ai sống sót.
Tiếp sau đó!
Là một thị trấn chứa vài tỷ người.
“Trời đất ơi! Siêu thú đến rồi! Mau chạy đi!”
Hàng triệu tu sĩ đi qua đi lại tấp nập trong thị trấn vừa thấy trên trời dưới đất xuất hiện một đám yêu thú thì liền kinh ngạc la hét, nháo nhác bay lên trời cao, hoặc là trú ẩn trong những tầng hầm lớn dưới mặt đất.
Những người trong thành phố phản ứng nhanh thì chạy lên những nơi có độ cao hàng chục mét hoặc là vội vàng đào hang để ẩn nấp, những người phản ứng chậm thì sẽ chết dưới sự giày xéo của thú triều trong chớp mắt.
Chỉ trong vòng ít phút mà cả thị trấn rộng lớn với hàng triệu con người đã bị hóa thành đống tro tàn, không có lấy một tòa nhà nào còn nguyên vẹn.
Cũng không biết có bao nhiêu người dân trong thành phố chìm ngập trong thú triều này.
“Thật đáng sợ! Quá khủng khiếp đi! Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy thú triều nào khủng khiếp đến như vậy!”
Tất cả những vị tu sĩ may mắn thoát chết không kìm được mà thầm ca thán.
Mà lúc này, thú triều đó vẫn tiếp tục tiến công về phía trước, chúng tựa như dòng nước lũ không ngừng dâng lên, quét qua mọi vật. Bụi bay mù mịt cả một góc trời, dù là núi cao hay biển lớn cũng không ngăn được bước tiến của thú triều.
“Mau! Mau gửi tin đến các thành phố và thị trấn lân cận bảo bọn họ nhanh chóng rời nơi ở để tránh thú triều, nếu không để đám yêu thú này quét qua một vòng thì không biết sẽ còn phải chết bao nhiêu người nữa!”
Có người hét lên.
Rất nhanh sau đó, các vị tu sĩ vừa may mắn thoát khỏi tai nạn liền nháo nhác gửi tin ra bên ngoài.
Mà lúc này hành động tiêu diệt hàng loạt các thành viên trong nhà họ Tiêu đã dừng lại, cả nhà họ Tiêu giờ đây chẳng còn ai sống sót ngoài đám người Diệp Thiên và bá chủ.
Mùi máu tươi nồng đậm quẩn quanh ngay chóp mũi, bao phủ cả Phong Nguyệt Thành khiến người ta không rét mà run.
“Huân Nhi, con thấy sao, đã hả giận chưa?” Diệp Thiên cười hỏi.
Huân Nhi khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi có chút sợ Diệp Thiên.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay con chính là con dâu của Diệp Bắc Minh này, sau này nếu có người nào dám ức hiếp con, Bảo Bảo giải quyết được thì để nó giải quyết, còn không thì để chú xử lý bọn chúng giúp con!” Diệp Thiên vỗ ngực nói.
“Hả?” Huân Nhi thấy rất ngạc nhiên: “Sao tự nhiên con lại thành con dâu của chú rồi?”
“E hèm...” Bảo Bảo ho khan vài tiếng, mỉm cười rồi nói: “Huân Nhi, bố anh... ông ấy chỉ đang đùa với em thôi.”
“Ồ.” Huân Nhi gật đầu đáp.
Diệp Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Bảo Bảo, đột nhiên anh cảm thấy nếu đứa con trai này của hắn cứ tiếp tục thẹn thùng như vậy thì có đến mùa quýt cũng không theo đuổi được Huân Nhi, có lẽ còn chẳng làm gì được con gái nhà người ta nữa.
Không được!
Anh còn phải ôm cháu trai cháu gái nữa.
Thế là anh liền quyết định tiếp thêm chút lửa cho Bảo Bảo, lập tức ấn định chuyện này. Đến lúc đó, tình cảm giữa hai người sẽ dần dần được vun đắp, bằng không thì chắc mấy năm nữa Bảo Bảo cũng không dám chọc thủng lớp giấy mỏng đó.
“Chú không nói đùa.” Diệp Thiên nghiêm túc nói với Huân Nhi: “Con là đồ đệ của ông già, mà mắt nhìn người của ông già chắc chắn không tệ.”
“Về phần chú thì chú cảm thấy con cũng không tệ. Con trai của chú thì càng không phải bàn, nhân trung long phượng không thể sai được.”
“Cho nên chú sẽ tự mình làm chủ, làm mối cho con và Bảo Bảo kết thành một đôi uyên ương, kể từ giây phút này trở đi, con chính là vợ của con trai chú, con trai chú chính là chồng của con, cứ quyết định như vậy đi, sau khi về Trái Đất, ba sẽ tổ chức một đám cưới linh đình cho các con.”
Huân Nhi vừa nghe anh nói vậy thì lắp ba lắp bắp đáp lại: “Chú là sư huynh của con mà, con con con... con chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
“Ai là sư huynh của con?” Diệp Thiên trừng mắt với cô ấy, nói: “Chú đã chấm dứt quan hệ sư đồ với ông già rồi. Bây giờ hai người bọn chú là anh em tốt, theo vai vế thì con phải gọi chú là sư thúc, bây giờ chú đã đích thân chỉ hôn cho hai đứa rồi thì con phải gọi chú là bố chồng, hoặc là bố thôi cũng được.”
“Con...”
Huân Nhi cúi đầu thật thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, vô thức đưa tay lên miệng cắn móng tay, dáng vẻ không biết phải làm thế nào.
Bảo Bảo thấy cô ấy như vậy thì nhất thời sốt sắng, cậu vội vàng nói: “Bố, bố đừng nói linh tinh nữa, bố làm Huân Nhi sợ rồi đó.”
“Thằng nhóc thối tha này!” Diệp Thiên quật vào mông cậu một cái rồi nói: “Bố hỏi con, con có muốn Huân Nhi làm vợ của con không?”
“Con...” Bỗng nhiên Bảo Bảo có cảm giác như bị bố cậu đẩy vào hố lửa. Bây giờ nói không muốn thì chắc chắn không được, mà trước mắt chỉ có hai lựa chọn muốn hoặc không muốn mà thôi, cậu chỉ có thể rồi nói: “Muốn.”
“Thế này không phải là đúng ý rồi sao?”
Diệp Thiên cười cười, sau đó quay sang hỏi Huân Nhi: “Con cảm thấy con trai bố thế nào?”
“Anh Bảo, anh ấy... rất tốt ạ.” Huân Nhi nhẹ giọng nói.
“Thế thì kết thành một đôi đi, lại còn suy nghĩ cái quái gì nữa chứ?” Diệp Thiên trực tiếp cầm tay hai người đặt vào nhau, nói tiếp: “Cứ quyết định như vậy đi, sau khi trở về Trái Đất sẽ kết hôn ngay lập tức.”
“Nhưng bố mẹ con còn chưa đồng ý mà.” Huân Nhi ngước mắt nhìn Diệp Thiên, rụt rè nói.
Diệp Thiên vừa nghe thấy vậy liền cười phá lên: “Lại còn là con cái của hoàng gia à, vậy thì càng tốt, thân phận cao quý, ngược lại cũng coi như môn đăng hộ đối.”
“Nói cho bố chồng nghe, bố con thuộc dòng dõi hoàng gia nào, để bố đến hỏi cưới con.”
“Thủy Lam Tinh, hoàng đế của Hiên Viên Hoàng triều.” Huân Nhi nói.
Diệp Thiên nghe vậy thì vò đầu bứt tóc: “Vậy thì chuyện hỏi cưới để sau này rồi hãy bàn, lúc nào về Trái Đất cứ tổ chức đám cưới trước, bố không tin là bố con sẽ không chấp nhận con trai của bố, thế nhé, quyết định như vậy đi!”
Mặc dù trong lòng vẫn còn chưa thông suốt lắm nhưng Huân Nhi cũng không dám không đồng ý, hơn nữa cô ấy cũng có ấn tượng rất tốt với Bảo Bảo, tuy là bố của Bảo Bảo hơi hung dữ một chút nhưng mẹ của Bảo Bảo lại rất hiền lành.”
Thế là cô ấy liền gật đầu.
“Huân Nhi, em đồng ý rồi sao?”
Bảo Bảo thấy cô ấy gật đầu thì vô cùng kích động.
“Bố anh cũng đã nói như vậy rồi, em sao dám không đồng ý chứ?” Huân Nhi chu miệng, lẩm bẩm nói.
Bảo Bảo nghe vậy thì chỉ biết đứng đó cười ngây ngốc, lát sau liền kéo tay Huân Nhi, nặng tình nói: “Huân Nhi, anh hứa với em. Nhất định anh sẽ đối xử với em thật tốt, tốt như cách bố anh đối xử với mẹ vậy.”
“Thế anh... liệu sau này anh có giống như bố anh, cưới hàng mấy cô vợ về nhà không?” Huân Nhi hỏi.
“Sẽ không như vậy đâu!” Bảo Bảo vội vàng lắc đầu, trịnh trọng giơ tay lên thề: “Anh thề với trời, đời này...”
“Con thôi đi, đừng có thề thốt lung tung như thế.” Diệp Thiên kéo tay Bảo Bảo xuống rồi quay qua nói chuyện với Huân Nhi: “Con trai bố không thể thắt cổ chết trên một cành cây. Con không được ăn mảnh như vậy.”
“Bố...”
Diệp Thiên sắp làm cho Bảo Bảo tức điên lên rồi, cậu giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
Lỡ Huân Nhi đổi ý thì phải làm sao?
Chậc!
Đến Đóa Đóa cũng nghịch ngợm nói!
“Bố, tự ba là công tử trăng hoa không nói, bây giờ lại còn muốn anh Bảo học theo thói lăng nhăng của bố hay sao?”
“Đúng vậy.” Bảo Bảo trách móc nói.
Diệp Thiên cười lớn: “Bố đã tốn công tốn sức suy tính tương lai cho anh Bảo của con, nhưng hiện giờ thằng nhóc đó vẫn chưa hiểu. Rồi sau này sẽ hiểu được thôi.”
“Con còn lâu mới thèm hiểu.”
Bảo Bảo bĩu môi, cười toe toét nói với Huân Nhi: “Anh sẽ không lăng nhăng giống bố anh đâu.”
Huân Nhi nghe thấy vậy thì mỉm cười gật đầu.
“Không có tiền đồ.”
Diệp Thiên trừng mắt nhìn Bảo Bảo, vừa hay nhìn thấy Lam Ngọc dẫn theo Lam Linh Nhi đi đến phía bên cạnh, hình như hai người họ nghe được cuộc nói chuyện của mấy bố con hắn nên đứng đỏ cười tủm tỉm.
“Bố nói cho con biết, con không được để thằng ba nhà chúng ta treo cổ chết trên một cành cây con đâu đấy, nhớ chưa?”
“Ồ.”
Lam Linh Nhi như chú gà con đang mổ thóc, gật đầu lia lịa.
Lúc này cô ta thấy rằng được gả vào nhà họ Diệp đã là một điều cực kỳ cực kỳ may mắn rồi, nên cũng không dám đòi hỏi điều gì quá đáng, cô ấy chỉ sợ Diệp Thiên sẽ hủy hôn.
“À đúng rồi.” Bỗng nhiên Huân Nhi nhìn Diệp Thiên: “Cái đó...”
“Gọi bố hoặc gọi bố chồng.” Diệp Thiên nghiêm khắc sửa lỗi.
“... Bố, sư tôn của con, ông ấy đi đâu rồi?” Huân Nhi hỏi, cô ấy rất nhớ sư tôn, cô ấy đã đi theo sư tôn mười mấy năm nay, bây giờ đột nhiên không có sư tôn ở bên cạnh làm cho lòng cô cảm thấy rất trống rỗng.
“Cô có biết sư tôn của Huân Nhi đi đâu rồi không?” Diệp Thiên nhìn Lam Ngọc hỏi.
“Biết.” Lam Ngọc gật đầu: “Hôm đó có rất nhiều người nhìn thấy sư tôn của Huân Nhi chạy thoát khỏi cảnh giới phía Nam, sau đó bị người khác dồn đến Tây Môn Thiên Lộ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!