Lời vừa dứt, mọi người còn chưa kịp nhìn theo phía giọng nói phát ra thì đã nghe thấy tiếng ken két, một luồng ánh sáng màu vàng xuyên qua hư không va vào cột năng lượng ánh sáng màu vàng đang chuẩn bị tấn công nhóm Diệp Thiên.
Bùm!
Gây chấn động trời đất!
Một làn sóng xung kích kinh hoàng tỏa ra, nhóm người Diệp Thiên cũng như Châu Huyền Đồng và những người khác, bị nổ văng như những chiếc lá dưới cơn bão đi qua.
Ngay cả Lý Huyền Giai nhập vào người Tổ Yêu cũng không chịu nổi đợt sóng xung kích kinh hoàng này, bị cơn chấn động hất ngã xuống, kéo lê một mạch ra ngoài thành hai đường trên mặt đất giống như máy bay nhả khói.
Giây tiếp theo!
Bang bang bang bang!
Một trận pháp lớn đột ngột ngưng tụ, tất cả mọi người va vào rìa của trận pháp đều bị bắn ngã ra đất, lúc này mọi người mới ngừng bay ngược về phía sau.
Và lúc này, khắp nơi đều than khóc.
Hành động vừa rồi không có gì đáng sợ. Ngay cả những chân tiên có tu vi như Dương Đỉnh Thiên cũng nôn ra máu dữ dội. Đối với những chân tiên như Cơ Hữu Đạo, xương đã bị gãy nát sau rung chấn. Phía Châu Huyền Đồng còn thê thảm hơn, hàng trăm người tu vi thấp mất mạng trong cơn rung chấn, cơ quan nội tạng tan nát, xương cốt rã rời, liên tục nôn ra máu.
Ngay đến Diệp Thiên cũng bị chảy máu mũi.
Chỉ có Đóa Đóa và Ngụy Ánh là không hề gì do cả hai đều có hào quang bảo vệ cơ thể, nhưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Về phần Lý Huyền Giai, ngoài sợ hãi ra thì không có gì nghiêm trọng cả.
Diệp Thiên lúc này mới lau máu cam, quay đầu nhìn ông ta, thấy Huyền Cực Tiên Tôn cùng Huân Nhi phía trên không trung, đang cười nhìn mình, trong lòng hắn bỗng hừng hực bốc lên một ngọn lửa.
"Cười cái gì mà cười!"
Diệp Thiên thở không ra hơi: "Lão già chết tiệt, tấn công tàn nhẫn quá đấy, rung chảy cả máu mũi tôi rồi đây này, không biết đường nhẹ tay à?"
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng trong lòng vẫn khấp khởi mừng thầm.
Lão già đến rất đúng lúc, nếu không sẽ chẳng đơn giản là chảy máu mũi, mà đã hóa thành bột mịn rồi.
"Lão phu đã ra tay nhẹ nhàng lắm rồi đấy nhé, nếu như mạnh thêm chút nữa khéo rung chết thằng ranh con nhà cậu rồi."
Huyền Cực Tiên Tôn đáp xuống bên cạnh Diệp Thiên, trừng mắt nhìn hắn rồi nói.
Sau đó, quay sang nhìn Huân Nhi, cười và hỏi: "Lần này đồ nhi đã hả giận chưa?"
Huân Nhi lắc đầu: "Đồ nhi nôn ra máu những hai lần, chú ấy mới chỉ chảy máu mũi thôi."
"Có tin chú sẽ bóp chết con không!"
Diệp Thiên hung hăng vươn tay về phía Huân Nhi, cô bé sợ hãi núp sau lưng Huyền Cực Tiên Tôn thò đầu ra nhìn Diệp Thiên.
"Đồ nhi đừng sợ."
Huyền Cực Tiên Tôn xoa đầu cô ấy: "Có vi sư đây rồi, cậu ta không thể bóp chết con được đâu."
Nhưng vào lúc này, tất cả ánh mắt của những người còn sống đều đổ dồn vào Huyền Cực Tiên Tôn, ai nấy đều nghi ngờ, khó hiểu, kinh ngạc, bàng hoàng và nhiều biểu cảm phức tạp khác.
"Đạo sĩ lợi hại quá! Làm sao trên hành tinh này lại có cao thủ lợi hại như vậy?"
Lỗ Khuê lập tức thốt ra mối nghi hoặc trong lòng.
"Ha ha!"
Dương Đỉnh Thiên bật cười nói: "Các anh chẳng biết gì hết, người này từng là sư tôn của tôn thượng, Huyền Cực Tiên Tôn đấy."
"Cái gì? Hỗn Thế Ma Vương, Huyền Cực Tiên Tôn?"
Tám vị Tiên Vương Thần Hồn được thả ra đều sững sờ.
Ngay cả Lý Huyền Giai đang nhập vào Tổ Yêu cũng rùng mình, trong mắt chợt lóe lên một tia hoảng sợ.
Nực cười, Hỗn Thế Ma Vương Huyền Cực Tiên Tôn là cao thủ số một của Bắc Minh Tiên Vực trước khi Diệp Bắc Minh chưa xưng đế, một trong số cực ít Thái Hư Cảnh Tiên Tôn, có đạo pháp cáo ngất trời, không thể nào không sợ hãi được
Bậc đại năng đáng sợ này xuất hiện ở đây chẳng phải là muốn giết anh ta sao?
"Đúng! Đó là Hỗn Thế Ma Vương Huyền Cực Tiên Tôn!"
Dương Đỉnh Thiên đáp lại với giọng điệu khẳng định.
"Ha ha!"
Đám người Lỗ Khuê thấy Dương Đỉnh Thiên chắc chắn như vậy là biết ông lão này rất ghê gớm, tin rằng ông ấy là Huyền Cực Tiên Tôn thì lập tức cười sảng khoái.
"Tên phản bội Lý Huyền Giai, mày không ngờ rằng Huyền Cực Tiên Tôn lại kịp thời xuất hiện ở đây để giải cứu tôn thượng và đẩy mày vào tình thế tuyệt vọng đúng không?"
Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt của Lý Huyền Giai đột nhiên trở nên vô cùng ảm đạm.
"Sợ rồi chứ gì?"
Dương Đỉnh Thiên chế nhạo: "Tôn thượng đã cho mày cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa, nhưng mày lại không dùng đến mà khăng khăng chọn giết tôn thượng. Bây giờ đến ma mày cũng không thể làm được đâu!"
"Đừng dọa tôi!"
Lý Huyền Giai khịt mũi: “Bổn tướng không tin ông già này là Hỗn Thế Ma Vương. Nếu thật sự là Hỗn Thế Ma Vương, chỉ cần một cái búng tay là có thể giết chết bổn tướng, làm gì có chuyện chỉ rung cho bổn tướng lùi bước được?"
"Tin hay không thì tùy, tất cả những gì mày cần biết là với khi Huyền Cực Tiên Tôn xuất hiện thì giờ chết của mày đã cận kề!"
Dương Đỉnh Thiên đáp lại.
"Hừ!"
Lý Huyền Giai phản bác: "Nếu vừa rồi ông ta không tấn công bất ngờ, bổn tướng không kịp phòng bị thì chưa chắc ông ta đã thật sự có thể đẩy lùi bổn tướng!
"Là lừa hay là ngựa thì bổn tướng phải dắt mũi mới biết được.”
Vừa dứt lời, anh ta đã biến thành một con côn bằng khổng lồ, giương đôi cánh sà xuống, như thể cả bầu trời sụp đổ, mặt đất bỗng chốc chìm vào bóng tối vô tận.
"Tự tạo nghiệp thì không thể sống được."
Huyền Cực Tiên Tôn lắc đầu, lấy bàn tay làm thanh đao, bình tĩnh chém ra.
Trong khoảnh khắc, một vầng sáng rực rỡ giống như sợi tơ màu vàng đâm xuyên vũ trụ, xé rách hư không, từ dưới bay vút lên trời với tốc độ ánh sáng, vô cùng chói mắt.
"Thôi chết!"
Cảm nhận được sự đáng sợ của ánh sáng vàng này, Lý Huyền Giai giật mình định quay người chạy trốn, nhưng ý nghĩ của anh ta chỉ mới manh nha, ánh sáng vàng đã như một cái máy cắt cứa ngang cơ thể khổng lồ của anh ta.
Xẹt!
Bầu trời màu máu vàng ụp xuống, thân hình khổng lồ của con côn bằng lập tức bị cắt làm đôi và rơi thẳng xuống đất.
Huyền Cực Tiên Tôn phất tay, một trận gió cuồng bạo thổi qua, máu vàng bay lên không trung, thân hình khổng lồ của Côn Bành bị nghiền nát thành bột, bay đi trong gió.
Giờ phút này, hết thảy mọi người có mặt đều chết lặng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!
Tất cả đều tỏ ra bàng hoàng, sửng sốt, kinh hoàng, khiếp sợ và nhiều biểu cảm phức tạp khác khi nhìn Huyền Cơ Tiên Tôn.
Đặc biệt là đám người của Châu Huyền Đồng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Chuyện này thật quá đáng sợ!
Bậc đại năng mạnh hơn Tổ Yêu bội phần, vậy mà bị giết một cách dễ dàng chỉ với một chiêu thức?
Ông lão này đúng là không thể tin được!
Họ kinh hãi đến cùng cực!
"Quả nhiên xứng danh Huyền Cực Thiên Tôn, quá lợi hại!"
Tám vị Tiên Vương Thần Hồn không khỏi giơ ngón tay cái khen ngợi.
"Chỉ đập chết một con kiến, không cần tâng bốc, cũng tại bị Diệp Bắc Minh làm hao tổn tu vi, nếu không lão phu có thể giết chết thứ yêu nghiệt này chỉ bằng một ý nghĩ."
Huyền Cực Tiên Tôn xua tay.
Nói như đùa, ông ấy là bậc đại tiên vương thuộc Thiên Huyền cảnh viên mãn của thần phẩm kim đan cơ sở, sở hữu tu vi đích thực. Còn Lý Huyền Giai tuy là thần hồn của Thiên Huyền cảnh viên mãn, nhưng nhập vào Tổ Yêu lại chỉ có thể phát huy được thực lực của Thiên Huyền cảnh đại thành, mặc dù thể chất to lớn nhưng yếu ớt, làm sao có thể chịu được đòn đánh của bậc đại Tiên Vương trong Thiên Huyền Cảnh viên mãn?
Nhưng chỉ phá hủy được thể xác của Lý Huyền Giai và làm bị thương thần hồn của anh ta, đòn tấn công này không phá hủy được thần hồn.
Bởi vì thần hồn của anh ta cũng là cơ sở tu vi thuộc Thiên Huyền cảnh viên mãn, không mỏng manh đến vậy.
Không phải sao, đám bột bị gió cuốn bay, thần hồn của Lý Huyền Giai đã chạy thoát theo cơn gió.
"Lão già, đừng để nó chạy thoát, giết nó đi!"
Diệp Thiên vội vàng kêu lên.
"Lão phu không có thù hằn gì với anh ta, đã làm cho anh ta sợ hãi bỏ chạy rồi, tại sao phải làm cho người ta còn không được làm cả ma nữa?"
Huyền Cực Tiên Tôn không nỡ nhẫn tâm.
"Tôi thật sự muốn bóp chết ông đấy lão già dở hơi ạ!"
Diệp Thiên nghiến răng: "Nếu để nó chạy về Tử Vi Tinh, mấy năm nữa quân đội đàn áp biên giới, càn quét các tinh vực lớn, thì cả tôi lẫn ông đều lên nóc tủ."
"Nói như vậy thì tôi thật sự không thể để cho anh ta chạy trốn rồi."
Ánh mắt Huyền Cực Tiên Tôn tối sầm lại, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng vàng đuổi giết.
"Nhất định phải đuổi kịp và giết chết nó đấy, nếu không thì ông đừng quay trở lại nữa!"
Diệp Thiên hét lên.
"Cậu hãy để mắt đến Huân Nhi, đừng bắt nạt con bé, nếu không thì lão phu không khách sáo với cậu đâu!"
Huyền Cực Tiên Tôn vừa đuổi theo vừa nói, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"Sư tôn ơi! Sư tôn!"
Huân Nhi không thấy sư tôn đâu thì lo cuống lên.
Diệp Thiên vươn tay nhéo má cô ấy, nhe răng cười bảo: "Vừa rồi chê chú bị thương chưa nặng lắm, bây giờ còn dám nữa hay không?"
"Hu hu..."
Không biết là bị nhéo đau hay vì sợ hãi mà Huân Nhi lập tức cất tiếng kêu khóc thảm thiết.
"Bố, đừng bắt nạt đồ đệ của ông Huyền Cực mà."
Đóa Đóa chạy tới, kéo tay Diệp Thiên ra, an ủi Huân Nhi.
Lúc này, Diệp Thiên ra lệnh: "Giết hết tất cả đám chân tiên bản địa đối địch với bổn tọa này, không chừa lại một ai."
"Rõ! Bắc Minh Đế Tôn!"
Dương Đỉnh Thiên, cũng như tám vị Tiên Vương Thần Hồn ngay lập tức bắt đầu giết chóc, Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm bị thương đến mức không thể cử động tay được nữa.
"Á!"
Chẳng mấy chốc những tiếng gào thét vang lên, Châu Huyền Đồng và những chân tiên bị xử lý từng người một, mùi máu tanh lan khắp đất trời.
Huân Nhi, Ngụy Ánh và Đóa Đóa nhìn mà thấy rợn tóc gáy, ôm lấy nhau không dám nhìn thẳng.
Ngay cả Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm cũng không khỏi rùng mình khi chứng kiến cảnh thảm sát này.
Những tu sĩ xung quanh chạy tới hóng chuyện, thấy cảnh này đều sợ vỡ mật, mất hồn mất vía.
"Phen này Âm Dương giáo bị nhổ tận gốc rồi!"
Một tu sĩ giữa đám đông cất tiếng thở dài.
"Tàn nhẫn quá! Vị Bắc Minh Đế Tôn này thực sự quá tàn nhẫn! Giết sạch cả một giáo phái, Đạo thống của Tử Nguyệt Tinh sẽ thụt lùi hàng triệu năm mất thôi!"
Một số tu sĩ đau xót vô vàn.
"Chẳng lẽ, đây là kết cục khi làm phật lòng Tiên Đế sao?"
Một tu sĩ nhìn lên trời và thở dài.
Chẳng bao lâu sau, Châu Huyền Đồng và những chân tiên khác đều bị tàn sát, không một ai sống sót.
"Nào nào nào, tám ông hãy vây xung quanh tháp, bổn tọa chuẩn bị mở tháp đây, thằng Mộ Dung Xương chó má phá đám bổn tọa."
Diệp Thiên ra lệnh.
"Rõ! Bắc Minh Đế Tôn!"
Tám vị Tiên Vương Thần Hồn lập tức vây quanh tòa tháp.
Diệp Thiên dịch chuyển thần niệm, thu Tháp Trấn Tiên lại, Mộ Dung Xương nhảy lên không trung chuẩn bị bỏ chạy. Thế nhưng vừa nhảy lên cao hai mét đã bị tóm lấy hai chân, ngã đập mặt xuống đất.
"Bốn ông túm tay, bốn chúng tôi túm chân, xé xác nó ra!"
Vương Hiếu Niên nói.
Chẳng mấy chốc, bốn người túm lấy tay, bốn người túm lấy chân.
"Bắc Minh Đế Tôn, tôi sai rồi, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa!"
Mộ Dung Xương sợ hãi kêu lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!