Những tiên vương trong thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ chắc chắn rất lợi hại. Không ai trong số hàng chục nghìn tiên vương này không phải là tu đạo chính tông. Khi còn ở thế giới này, có ai không phải là cao thủ quyền lực kinh hoàng, có thể một chân dẫm nát một hành tinh đâu.
Nhưng mà!
Bọn họ giờ chỉ là linh hồn, không có thể xác, sức lực kém hơn rất nhiều so với khi có thể xác. Vì vậy, nếu chỉ thả ra một hai người thì chắc chắn là không đủ, thả bốn năm người mới xem như đủ dùng.
Nhưng nếu chỉ thả ra một ít tiên vương như vậy, trong trường hợp có nổi loạn, sức cạnh tranh nhỏ. Đối với anh mà nói là điểm lấy mạng.
Vì vậy, cần phải thả ra nhiều một chút, một khi họ muốn làm loạn. Tổ Yêu chỉ có một, và một số trong mười vị tiên vương sẽ tranh nhau tóm lấy. Khi đó cũng có cơ hội chạy thoát.
Nhất định phải chừa đường lui. Không chừa đường lui cho mình, không phải là một bước đi khôn ngoan.
Khi Diệp Thiên nói ra lời này, hàng chục nghìn thần hồn tiên vương đều chấn động.
Họ đã bị mắc kẹt ở đây không biết bao nhiêu năm tháng. Chịu xiềng xích mỗi ngày, đi đi lại lại trong một vòng tròn chưa đến 4 mét, họ đã ngột ngạt đến muốn chết rồi. Ai lại không muốn ra ngoài hít thở?
Huống hồ, như vậy sẽ có cơ hội trốn đi, thoát khỏi gông cùm và giành lại tự do?
Đối với họ mà nói, đây không phải là cơ hội nghìn năm có một, mà là cơ hội mười nghìn năm có một. Lẽ nào lại bỏ lỡ nó được.
“Tôi nguyện trung thành với Bắc Minh Tiên đế! Tôi thề có chết cũng tận lực vì Bắc Minh Đế Tôn!” Ngay lập tức, có một Tiên Vương hô to.
Chẳng mấy chốc, hầu như tất cả thần hồn Tiên Vương đều sôi sục.
“Tôi nguyện trung thành với Bắc Minh Tiên đế! Tôi thề có chết cũng tận lực vì Bắc Minh Đế Tôn!”
“Tôi nguyện trung thành với Bắc Minh Tiên đế! Tôi thề có chết cũng tận lực vì Bắc Minh Đế Tôn!”
“Tôi nguyện trung thành với Bắc Minh Tiên đế! Tôi thề có chết cũng tận lực vì Bắc Minh Đế Tôn!”
“…”
Nói thì nghe rất hay, hơn nữa thái độ còn rất chân thành, như thể chỉ còn thiếu chưa moi tim gan ra cho Diệp Thiên xem, cho Diệp Thiên biết lòng trung thành của họ.
Nhưng Diệp Thiên là ai chứ?
Làm sao dễ dàng tin tưởng một người.
Hơn nữa lại là những người có thể đe dọa mạng sống của mình.
Vì vậy, có lòng nghi ngờ là chuyện tất nhiên, không thể chọn lựa hồ đồ rồi lại chọn nhầm. Nếu những tên ma già này ra ngoài không lo làm việc chính, lại quay lại xử hắn, lúc đó hối hận cũng đã muộn.
Vì vậy hắn cũng không gấp gáp lựa chọn, mà chắp tay sau lưng, vừa đi trong Huyết Hải, vừa quan sát hai bên bờ Huyết Hải.
Qua quan sát, chín mươi chín phần trăm thần hồn tiên vương đều đang vẫy tay kêu gào, đủ các loại lời hứa hẹn trung thành với anh.
Đương nhiên, hắn tin rằng có người thật lòng, cũng tin rằng có người không thật lòng, nhưng mà số lượng quá lớn, cơ số cũng lớn, khó mà xác định ai thật lòng, ai không thật lòng.
Hơn nữa hàng chục nghìn tiên vương này, hắn hầu như không quen, không biết, càng không hiểu cuộc sống, tính cách và hành vi của họ như thế nào.
Vì vậy, việc chọn được ra vài tiên vương cũng là một loại kỹ thuật. Nếu sáu trong số mười người thực sự trung thành với anh thì không lo xảy ra binh biến. Sau cùng, hai bên có thể tranh giành, ngay cả khi ai đó muốn chống lại anh, cũng có thể bị đàn áp được.
Nhưng một khi số người giả vờ trung thành nhiều hơn số người trung thành thực sự, thì sẽ rất rắc rối.
Và anh có thể chắc chắn rằng trong số những tiên vương đang gào thét này, mười người thì hết tám người trong số đó không thật lòng trung thành với anh rồi. Họ chỉ nóng lòng muốn ra ngoài mà thôi. Lựa phải những người này tương đương với việc tự sát.
Vì vậy anh dự định chọn từ gần trăm vị tiên vương không hề kêu gào, đang ngồi bệt xuống đất, trời có sập xuống cũng mặc kệ
Anh cho rằng chọn những người này sẽ đáng tin hơn một chút. Ít ra họ không có ý định giết anh. Bằng không cũng đã gào thét đòi ra rồi, ngồi yên đó làm gì!
Đương nhiên anh cũng biết điều này cũng không hoàn toàn là chính xác. Dù sao, lòng người sâu thăm thẳm, có thể nhìn bên ngoài, chưa chắc nhìn thấu được bên trong.
Không loại trừ khả năng hiện tại họ không có ý nghĩ muốn giết anh, nhưng sau khi đi ra ngoài, bị nhiễm khí bên ngoài lại nảy ra ý tưởng giết anh để giành tự do.
Nhưng tóm lại, anh vẫn tin chắc rằng chọn những người này là đáng tin cậy hơn cả.
“Ông tên là gì?” Diệp Thiên nhìn một người râu quai nón. Từ tướng mạo có thể thấy ông ta là loại người thẳng thắn nói một là một, hai là hai. Loại người này cũng không tệ.
“Lỗ Khuê.” Tên râu quai nón ngó lơ Diệp Thiên, quay đầu sang một bên, tự hào đáp.
“Dưới trướng Huyền Quang Tiên đế, ông giữ chức vụ gì?” Diệp Thiên lại hỏi.
“Trung lang Tướng tiền quân.” Râu quai nón đáp.
“Vị trí đó quá thấp, bổn tọa xem tu vi của ông không tệ. Chỉ làm trung lang tướng thì có hơi phí tài” Diệp Thiên cười nói.
Điều này có thể nói là đánh trung tim Lỗ Khuê. Ông ta lập tức nhìn về phía Diệp Thiên cay đắng nói: “Ai nói không thể? So với Xa kỵ tướng quân cấp trên của tôi, tôi rõ ràng hơn ông ta rất nhiều, nhưng tôi không biết nịnh bợ, lại không biết lấy lòng đại tướng quân. Cho nên mãi chỉ là một trung lang tướng tiền quân. Suốt ngày bị sai đi dẫn đầu quân. Đánh thắng thì chiến công đều là công lao của tướng quân, được ban thưởng, ông ta ăn mì, tôi đến canh cũng không có mà húp. Nghĩ đến lại thấy tức giận.”
Diệp Thiên cười nói: “Nếu có ngày bổn tọa lập lại chính quyền, thăng cho ông làm Xa Kỵ đại tướng quân, chỉ huy triệu quân, ông có muốn làm hay không?
Lỗ Khuê vừa nghe lời này, hai mắt sáng lên, đứng lên, không dám tin mà nói: “Bắc Minh Đế Tôn muốn phong tôi làm đại tướng quân? Chỉ huy triệu quân?”
“Đúng vậy” Diệp Thiên gật đầu: “Với tu vi của ông, chỉ làm trung lang tướng chỉ huy chục nghìn quân thì quá phí tài.”
Lời nói chạm đến nỗi lòng, Lỗ Khuê lập tức quỳ xuống dưới chân Diệp Thiên, nước mắt lưng tròng nói: “Bắc Minh Đế Tôn, chúng ta gặp nhau quá muộn rồi. Nếu tôi biết ngài nhìn người sâu sắc như vậy, năm đó tôi lẽ ra nên đầu hàng, mà về dưới quyền ngài.”
Diệp Thiên cười ha ha rồi hỏi: “Vậy sau này bổn tọa phong cho ông chức Xa Kỵ đại tướng quân. Ông có làm hay không?”
“Làm! Đương nhiên là làm rồi! Nếu thật sự có ngày đó! Thuộc hạ nguyện ý xông pha vì Bắc Minh Đế Tôn! Cho dù chết trận cũng không do dự!” Lỗ Khuê mạnh mẽ đáp.
“Tốt lắm.” Diệp Thiên hài lòng gật đầu: “Vậy thì để ông ra ngoài hít thở không khí một chút, nhân tiện xem xét lòng trung thành của ông.”
Nói xonganh niệm mật chú, mở khóa xiềng xích trên người Lỗ Khuê.
“Cảm tạ Bắc Minh Đế Tôn! Đa tạ Bắc Minh Đế Tôn!”
Không còn xiềng xích gông cùm, Lỗ Khuê vui mừng phát khùng, tự đập vào đầu ba lần. Ông ta lập tức chạy ra phía sau Diệp Thiên, kính cẩn theo sau, không muốn đâm sau lưng Diệp Thiên.
Nói đùa gì chứ, không dễ gì mới gặp được một chủ nhân thưởng thức tài năng của mình. Sao có thể đâm lén một vị chủ nhân sáng suốt như vậy, làm vậy còn là người sao?
Diệp Thiên nhìn một vị tướng già hỏi: “Ông tên là gì?”
“Lý Đạo Nhiên.” Vị tướng già đáp.
“Chức vụ gì?”
“Đại Đô Đốc phủ Đô Hộ.” Người tướng già đáp
“Chức vụ không thấp, nhìn cũng thật thà, là một tướng giỏi đó. Sau này khi bổn tọa lập lại thế lực, sẽ phong ông làm đại tướng quân.” Diệp Thiên nói.
Tướng già đột nhiên thấy cảm kích, cúi đầu hành lễ, hô to: “Cảm tạ ơn đức của Bắc Minh Đế Tôn!”
Diệp Thiên cũng mở khóa xiềng xích trên người ông ta.
“Anh thì tôi biết. Thành chủ Mộ Dung Xương của Thiên Dung Thành. Năm đó khi bổn tọa còn chưa giành được thiên hạ, từng gặp anh một lần ở Thiên Dung Thành. Bổn tọa muốn hỏi anh, còn muốn về Thiên Dung Thành là thành chủ không?” Diệp Thiên hỏi một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghi.
Mộ Dung Xương tinh thần chấn động, run rẩy đứng lên nói: “Bắc Minh Đế Tôn, ta thật sự có cơ hội trở về Thiên Dung Thành tiếp tục làm Thành chủ sao?”
“Đương nhiên.” Diệp Thiên tự tin đáp: “Bổn tọa là ai chứ? Thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ đã công nhận bổn tọa là người lập dị tài năng nhất ngàn năm. Tái sinh hơn 20 năm chính là Hợp đạo Viên mãn. Về Tử Vi Tinh mà anh khó quyết định vậy sao? “
“Không khó! Không khó!” Mộ Dung Xương lắc đầu, sau đó cúi đầu hành lễ: “Từ hôm nay, vì để trở về Thiên Dung Thành làm Thành chủ, thuộc hạ xin nghe theo sai bảo của Bắc Minh Đế Tôn, chiến đấu cho ngày đó hết mình!”
“Ừ.” Diệp Thiên hài lòng gật đầu. Cởi xiềng xích trên người anh ta.
Sau đó Diệp Thiên hỏi thêm ba người nữa, một là không hợp ý nên không chọn, hai người còn lại thì coi như cũng vừa lòng.
Vì vấn đề thời gian, năm người tiếp theo không thể lựa chọn cẩn thận. Vì anh ta biết rằng ánh sáng trên cơ thể của Đóa Đóa gần biến mất. Nếu cứ lựa chọn kỹ lưỡng, đợi anh dẫn họ ra ngoài thì thân xác anh và Đóa Đóa đã bị Tổ Yêu nghiền thành bột mất rồi.
Nên anh ngừng hỏi và chỉ nhìn tướng mạo mà chọn ra năm người.
Dù sao, anh ta có thể chắc chắn rằng ba người được chọn lúc đầu sẽ không phản bội hắn, hai người còn lại cũng cơ bản sẽ không phản bội. Cho dù năm người được chọn cuối cùng đều phản bội, hai bên vẫn là thế cân bằng, tính xác suất rủi ro sẽ không cao như vậy.
Lúc này ở bên ngoài.
“Ha ha ha!”
Tiếng cười tràn ngập.
“Diệp Bắc Minh, có phải không ngờ rằng có lúc mình sợ hãi phải trốn trong vòng tay phụ nữ không?”
“Tại sao không nói chuyện? Ngài Tổ Yêu làm cho sợ chết giấc rồi à, hay là đang nghĩ cái làm sao để cầu xin Tổ Yêu tha mạng?”
“Tôi khuyên cậu không nên lãng phí thời gian. Mau cầu xin Tổ Yêu để cậu được chết nguyên vẹn, Tổ Yêu có thể đồng ý với cậu. Bằng không, khi hà quang biến mất, những gì cậu phải đối mặt chắc chắn là biến thành bột vụn ngay lập tức.”
“…...”
Châu Huyền Đồng và những Chân tiên khác nhìn thấy Diệp Thiên đang nằm bất động giữa Đóa Đóa và Ngụy Ánh. Đầu cũng không dám ló ra, thì cho rằng Diệp Thiên sợ hãi, cho nên mới dám giễu cợt khinh thường bọn họ như vậy.
“Hứ! Các người khóc thì có!” Đóa Đóa tức giận đáp.
“Ha ha ha!”
Một đám chân tiên không nhịn được mà cười lớn
Tổ Yêu cũng bỡn cợt cười nói: “Cô gái nhỏ, hào quang trên người của con sắp biến mất rồi. Bổn tổ chuẩn bị bóp chết các người đây. Con đã chuẩn bị chết xong chưa?”
Nói xong, ông ta vươn đôi tay như móng vuốt của đại bàng sang hai bên của Đóa Đóa, như muốn đập muỗi. Chờ khi hào quang biến mất, ông ta sẽ vỗ hai tay vào nhau, đập chết đám người Diệp Thiên trong lòng bàn tay.
“Làm sao bây giờ? Tướng quân, làm sao bây giờ?”
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm đang ở xa, thấy ánh sáng trên người Đóa Đóa ngày càng yếu đi, họ lo lắng đến sắp vãi ra quần.
“Đừng lo lắng. Tôn Thượng ắt có tính toán. Chiến thắng cuối cùng nhất định thuộc về Tôn Thượng!” Dương Đỉnh Thiên biết Diệp Thiên đã vào Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm để tìm người trợ giúp, nhưng mãi vẫn chưa trở ra. Hào quang đã càng ngày càng yếu, miệng anh ta tuy bình tĩnh nhưng lòng đã như lửa đốt.
“Ha ha!”
Châu Huyền Đồng cười lớn sau khi nghe những lời đó: “Chết đến nơi rồi mà còn nói thắng lợi thuộc về Diệp Bắc Minh. Cậu đừng nằm mơ nữa. Hãy chờ xem, sau một vài nhịp thở, hà quang sẽ biến mất, và Diệp Bắc Minh sẽ bị nghiền nát.
Lúc đó ngài Tổ Yêu mới quay lại xử lý các người, đợi thành món ngon trong bụng của ngài Tổ Yêu đi, ha ha ha.”
Không ngờ, ông ta vừa dứt lời.
“Tôn Thượng ra rồi!”
Dương Đỉnh Thiên hét lên muôn vàn kinh ngạc.
Mười một đường ánh sáng sắc vàng bắn ra từ Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm. Một đường ánh sáng bắn ngược vào trong cơ thể Diệp Thiên, mười ánh sáng vàng còn lại thì bắn thẳng vào Tổ Yêu.
Bùm!
Có một tiếng nổ lớn từ bầu trời.
“A!”
Tổ Yêu bị đánh trúng, thân hình không lớn lắm bị mấy ngàn người hất văng ra xa, phun ra một ngụm máu.
Ngay sau đó, nó nhìn thấy mười đường ánh sáng màu vàng óng ánh trở thành mười bóng người xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên. Người nào người nấy cũng đều là sức mạnh ghê gớm, khí thế lẫm liệt. Họ chỉ đứng ở đó cũng oai phong đến mức người khác mới nhìn đã kính sợ.
“Đây đây là cái quỷ gì vậy?”
Châu Huyền Đồng và những người khác đều sững sờ, trong mắt hiện lên rất nhiều biểu cảm phức tạp như nghi ngờ, khó hiểu, sợ hãi và kinh hoàng.
“Ha ha! Thấy lại mặt trời rồi! Cuối cùng cũng được gặp lại mặt trời! Tuyệt vời! Thực sự tuyệt vời! Ha ha ha ha!”