Đám đạo sĩ này tổng cộng có 10 người, đám người này chạy vào thấy hai bên vẫn đang đánh nhau quyết liệt, còn Thú Lân bay thổi lửa đang canh gác bên bờ bắc của sông Kim thì vô cùng kích động.
Đám người này nghe tin đồn có tu sĩ ở nơi khác tới Tử Tiêu Tinh và tiến vào Tiên động nên đám người này vội vàng lên đường chạy tới đây. Đám người này tới để xem vực ngoại tu sĩ có cần giúp đỡ gì để đối phó với yêu thú không và cũng để thăm dò sức mạnh của vực ngoại tu sĩ. Nếu này trong khả năng chiến đấu của đảm người này thì bọn chúng sẽ liên thủ với vực ngoại tu sĩ loại trừ yêu thú rồi lại quay sang xử lý đối phương và chiếm được bảo bối trong Tiên động. Nếu như vực ngoại tu sĩ quá lợi hại thì sau khi xử lý xong yêu thú tới xin một chút nước cơm uống cũng được.
Kết quả tới khi đến được bên ngoài Tiên động, đám người này lại nghe nói có bên phe khác tới đã giết chết đám vực ngoại tu sĩ đứng canh bên ngoài, hơn nữa cũng đã vào Tiên động từ lâu, thậm chí còn đang đánh nhau với vực ngoại tu sĩ.
Nghe được tin này, nhóm người này lại vội vàng chạy tới. Quả nhiên tới nơi hai bên vẫn đang đánh nhau rất kịch liệt hơn nữa thương vong của cả hai bên cũng khá nghiêm trọng.
Nếu cứ như vậy, bọn chúng có thể chọn giúp đỡ một bên xử lý bên còn lại, rồi cùng hợp tác giết chết yêu thú. Đợi đến khi yêu thú bị tiêu diệt, bọn chúng có thể nhân thời cơ sức mạnh của đối phương giảm mạnh để loại bỏ ngay đối thủ và chiếm được bảo bối trong Tiên động.
“Thái thượng trưởng lão, chúng ta giúp bên mạnh hay là giúp bên yếu?” Một đạo sĩ hỏi.
“Để ta suy nghĩ một lát đã.” Tên đạo sĩ cầm đầu chống cằm, một bên vừa quan sát trận chiến, một bên vừa tập trung suy nghĩ.
Lựa chọn là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu chọn đúng thì sẽ có được món lợi rất lớn nếu chọn sai thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Nếu như chọn bên yếu, lát nữa loại bỏ được bên mạnh mà không diệt trừ được thần thú thì coi như công cốc.
Nếu như chọn bên mạnh, diệt trừ được thần thú xong mà lại không loại bỏ được đôi phương thì như vậy không những không chiếm riêng được báu vật trong hang động mà có thể cả hai bên cùng bị tiêu diệt.
Vậy nên không thể khinh suất khi đưa ra lựa chọn, phải suy nghĩ thật chín rồi mới đưa ra quyết định vì nếu như chọn sai kết cục sẽ là tan tành xác pháo.
“Đạo hữu! Ông còn suy nghĩ gì vậy? Mau tới giúp tôi!” Ngũ trưởng lão nhìn thấy có một đám người tới lại thấy bọn chúng vẫn chưa biết định giúp ai nên vội vàng gọi về bên mình.
Ông ta đã bị Dương Đỉnh Thiên đánh cho rất thê thảm.
Hơn nữa thông qua khí trường, Ngũ đạo trưởng cũng có thể nhìn ra được những tu sĩ bản địa ở Tử Tiêu Tinh này cũng rất lợi hại. Mặc dù không mạnh được như ông ta nhưng nếu có đám người này giúp đỡ thì cũng có nhiều cơ hội để đánh thắng Dương Đỉnh Thiên hơn.
Đương nhiên nếu đám tu sĩ bản địa này tới giúp Dương Đỉnh Thiên thì đúng là một đòn trí mạng đối với ông ta vậy nên ông ta quyết định ra tay trước vẫn hơn.
“Không được, bên của ông ta quá yếu, chúng ta vẫn nên giúp bên mạnh kia thì hơn.” Vị thái thượng trưởng lão kia trả lời.
Ông ta đã nghĩ thông suốt, nếu như giúp bên yếu về sau không tiêu diệt được yêu thú thì mọi công sức coi như công cốc. Còn nếu như giúp bên mạnh hơn, khả năng chiến thắng yêu thú cũng lớn hơn. Đến lúc đó cùng lắm không tiêu diệt được bên kia thì cũng được chia ít nhiều. Như vậy dù sao cũng hơn không được gì.
“Đừng!”
Ngũ trưởng lão và Thần Tử đều sợ hãi kêu lên.
Thần Tử liền vội vàng khuyên: “Các ông nhất định không được giúp bọn chúng. Một khi ông giúp bọn chúng loại bỏ chúng tôi xong, bọn chúng sẽ quay ngược lại giết hết các ông.”
“Lúc đầu chúng tôi cũng hợp tác cùng thương lượng tiêu diệt yêu thú rồi chia đều bảo bối trong Tiên động.”
“Nhưng bọn chúng quá tham lam, không muốn chia đều cho chúng tôi lại còn muốn giết chết chúng tôi. Vậy nên các ông không được giúp bọn chúng nếu không sau khi yêu thú bị giết, ngày chết của các ông cũng sẽ tới thôi.”
“Nếu như giúp chúng tôi cũng diệt trừ bọn chúng rồi cùng chúng tôi đối phó với yêu thú và chia đều bảo bối trong Tiên động. Làm như vậy là có lợi cho các ông nhất.”
“Hơn nữa chúng tôi cũng có thể hứa với các ông, có sự giúp đỡ của các ông chúng ta nhất định có thể đánh bại được yêu thú!”
Thần Tử gần như nói một lèo ra hết những quan hệ lợi hại bên trong.
Quả nhiên vị tu sĩ kia trở nên trầm mặc hơn.
“Thái thượng trưởng lão, theo như tôi thấy chúng ta cứ giúp bên yếu hơn đi.” Một đạo sĩ nói.
“Đúng vậy thái thượng trưởng lão, giúp bên mạnh hơn mức độ nguy hiểm cao quá.”
“Chúng ta giúp bọn họ xong nhỡ đâu xong việc bọn họ lại lật mặt thì chúng ta thảm rồi.”
“Vẫn nên để an toàn lên hàng đầu, chúng ta giúp bên yếu hơn đi.”
Mấy người đạo sĩ đồng loạt có ý kiến.
“Ừm.”
Thái thượng trưởng lão thấy như vậy cũng có lý, đúng là giúp bên mạnh mức độ nguy hiểm rất cao. Vậy nên ông ta quyết định lại lần nữa: “Vậy thì giúp bên yếu vậy.”
“Tốt quá rồi!”
Thần Tử và Ngũ trưởng lão đều vô cùng vui mừng.
Còn Đóa Đóa và Cơ Hữu Đạo, cùng Ngô Huyền Tâm lại trở nên hoảng hốt.
Đặc biệt là Cơ Hữu Đạo, ông ta biết đám người này nếu như bọn chúng đứng về phe vực ngoại đạo sĩ thì cũng vô cùng nguy hiểm đối với bọn họ.
Vậy nên Cơ Hữu Đạo cũng vội vàng hét lớn: “Thái thượng trưởng lão, các vị tôn giả, mọi người nhất định không được giúp bọn chúng.”
“Lần này dã tâm của đám vực ngoại tu sĩ này rất lớn, bọn chúng đã nói rằng sau khi lấy được bảo bối trong Tiên động sẽ giết sạch người trong Tử Tiêu Tinh. Các ông mà giết bọn chúng cũng đồng nghĩa với việc tự sát. Nếu như giúp chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sẽ không uy hiếp gì tới các ông.”
“Con mẹ nó! Chúng tôi nói những lời như vậy khi nào?” Thần Tử vội vàng nhảy ra, xông về phía Thái thượng trưởng lão để giải thích: “Các ông nhất định không được nghe ông ta nói linh tinh, bọn chúng đang cố tình lừa gạt các ông. Tôi là Thần Tử, tôi có thể dùng tính mạng của tôi để hứa với các ông, sau khi lấy được bảo vật trong Tiên động, chúng ta chia đôi, tôi tuyệt đối không giết bất cứ ai trong Tử Tiêu Tinh!”
“Thái thượng trưởng lão…”
“Đủ rồi Cơ Hữu Đạo!”
Thái thượng trưởng lão ngắt lời của Cơ Hữu Đạo rồi lạnh giọng hỏi: “Tôi hỏi ông, đại trưởng lão của Càn Khôn giáo và hai vị trưởng lão cùng đi tới Tiên Thổ để tìm Diệp Bắc Minh vì sao lại chết?”
“Là bị những tên vực ngoại tu sĩ này giết!” Cơ Hữu Đạo nhanh trí đổ hết mọi tội lỗi sang cho đám người Ngũ trưởng lão.
“Con khỉ!” Thần Tử lập tức phản đối: “Tiên Thổ cái gì, Diệp Bắc Minh cái gì, chúng tôi đều không biết. Từ Thiên Lộ xuống đây chúng tôi đi vài ngày tới thẳng đây, làm gì có chuyện giết đại trưởng lão và tôn giả nào?”
“Thái thượng trưởng lão, cậu Thần Tử này đúng là biết nói dối.” Có một vị đạo sĩ nói: “Có người tận mắt nhìn thấy bọn họ rõ ràng là bọn họ ngồi Chiến hạm tinh không xuống đây, Chiến hạm tinh không vẫn còn đỗ ở bên ngoài, chúng tôi đều đã nhìn thấy. Mà đại trưởng lão hôm nay mới bị giết, nhất định không thể bị bọn họ giết được vì thời gian không đúng.”
“Hừ.”
Thái thượng trưởng lão lập tức xông về Cơ Hữu Đạo hét lên: “Là Diệp Bắc Minh giết đại trưởng lão, ông còn định lừa tôi sao? Đúng là đáng chết!”
“Tôi hỏi ông Diệp Bắc Minh đâu rồi?”
Cơ Hữu Đạo: “…”
“Có phải là một tên trẻ tuổi và rất lợi hại không?”
“Đúng.” Thái thượng trưởng lão nhìn về phía Thần Tử và hỏi: “Cậu ta đâu?”
Thần Tử chỉ về phía sông Kim và nói: “Anh ta đã bị Ngũ trưởng lão của tôi đánh xuống sông, bị dung nham làm cho tan chảy rồi. Nói như vậy thì Ngũ trưởng lão của chúng tôi còn báo thù thay cho đại trưởng lão của ông đấy. Vậy nên các ông nên hợp tác với chúng tôi cùng tiêu diệt bọn chúng!”
“Nói có lý lắm!”
Cả đám đạo sĩ đó cũng gật đầu.
Thái thượng trưởng lão lập tức hạ lệnh: “Hai người các cậu đi giết Cơ Hữu Đạo và tên kia. Tất cả những người còn lại đi theo tôi tới giúp vực ngoại tu sĩ Ngũ trưởng lão.”
“Vâng.”
Lập tức có hai người đạo sĩ xông về phía Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm, còn ba người còn lại đi giúp Ngũ trưởng lão đối phó với Dương Đỉnh Thiên.
Đóa Đóa vội vàng nhìn về phía Thú Lân bay thổi lửa và hét lên: “Thú Lân bay thổi lửa, mau tới giúp bọn tôi. Nếu không sau khi đánh bại bọn tôi, bọn chúng sẽ xông tới đánh anh đấy.”
Thú Lân bay thổi lửa nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý nên đứng bật dậy, chạy tới tấn công hai tên đạo sĩ đang đánh nhau với Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Cơ.
“Thái thượng trưởng lão! Con yêu thú này mạnh quá! Mau phái mấy đạo sĩ nữa tới giúp chúng tôi!” Một đạo sĩ cố gắng trả đòn rồi cuối cùng chịu không nổi sự tấn công của Thú Lân bay thổi lửa nên vội vàng hét lên nhờ người giúp đỡ.
Ngay sau đó, Thái thượng trưởng lão đích thân dẫn hai đạo sĩ khác tới để chi viện thêm cho bên này.
Còn Dương Đỉnh Thiên cùng lúc đánh nhau với Ngũ trưởng lão và năm đạo sĩ đạt Hợp đạo viên mãn thì cũng phải cố gắng mới giữ được thế cân bằng.
Thú Lân bay thổi lửa mặc dù rất mạnh nhưng trong một chốc một lát cũng không thể hạ được mấy người của Thái thượng trưởng lão.
“Mấy vị đạo hữu, các ông nhất định phải giữ chân con yêu thú này. Chúng ta sắp nhìn thấy ánh sáng chiến thắng rồi. Những thứ trong Tiên động này, chúng tôi chỉ cần duy nhất một loại quả còn tất cả phần còn lại sẽ thuộc về các ông. Nhất định phải giữ chân được con yêu thú này!” Ngũ trưởng lão kích động hét lên.
Thái thượng trưởng lão nghe thấy vậy cũng vô cùng phấn khích.
Ở đây chỗ nào cũng có những cỏ tiên, thuốc tiên, bên bờ bên kia lại còn lấp lánh ánh sáng, nhất định còn có nhiều báu vật hơn. Tất cả đều thuộc về phe ông ta, như vậy không phải có được một món lợi rất lớn sao?
“Dốc toàn lực giữ chân con yêu thú này!” Thái thượng trưởng lão cũng muốn xông lên.
Còn Ngũ trưởng lão lập tức hét lên với Thần Tử: “Thần Tử! Nhanh nhanh nhanh! Mau đi hái thánh quả của đại đạo! Cậu ăn một quả rồi đem một quả qua đây cho tôi anh. Như vậy là chúng ta giành chiến thắng rồi.”
Thần Tử nghe vậy mới nhận ra Thú Lân bay thổi lửa đã bị giữ chân. Thánh quả của đại đạo đang không có ai trông chừng, những người khác cũng đang bị giữ chân, không ai có thể làm ảnh hưởng đến chuyện anh ta hái được thánh quả của đại đạo.
“Ha ha! Đúng là một cơ hội hiếm có khó tìm!”
Thần Tử vô cùng kích động, anh ta bật người lên định bay tới bên phía bờ bắc của dòng sóng nhưng đã bị ngăn lại.
Anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy Đóa Đóa.
“Cô mau buông tôi ra!”
Anh ra nói rồi lấy chân đạp Đóa Đóa ra nhưng cô đã có hà quang hộ thân nên đương nhiên Thần Tử không thể đá được.
“Tôi không để cho anh qua đó đâu.”
Thái độ của Đóa Đóa vô cùng kiên định, cô bám chặt lấy Thần Tử không cho anh ta đi.
“Mẹ mày!”
Thần Tử không làm bị thương được Đóa Đóa nhưng cô cũng chỉ là một hóa thần còn anh lại là một hợp đạo chân tiên nên đương nhiên là không sợ: “Tôi lại muốn xem, tiện nhân như cô làm sao có thể ngăn được tôi hái thánh quả của đại đạo?”
Nói rồi, anh ta cố bay sang bờ bắc của dòng sông còn Đóa Đóa do tu vi không đủ nên không thể giữ được anh ta mà lại còn bị cũng kéo sang bờ bắc.
“Đánh chết anh! Đánh chết anh! Đánh chết anh!”