“Không hay rồi!”
Sắc mặt của Dương Đỉnh Thiên thay đổi.
Với tu vi hiện tại của anh ta, dựa vào pháp bảo cấp cao mới chỉ có thể miễn cưỡng đánh bại được tên phó tướng hơn anh ta hai cảnh giới nhỏ.
Còn chủ tướng thì nghĩ cũng đừng nghĩ, tuyệt đối lợi hại hơn tên phó tướng không chỉ một hai cảnh giới.
Nói cách khác, nền tảng của tên phó tướng này là hợp đạo cảnh đại thành, cho nên tên chủ tướng ít nhất là hát đạo đỉnh phong sơ kỳ.
Dương Đỉnh Thiên là một hợp đạo nhập môn trung kỳ, cho dù có ỷ vào pháp bảo cấp cao thì cũng phải là đối thủ của hợp đạo đỉnh chân tiên của Đạo Tử chính thống.
Thế nhưng!
Trước kia anh ta từng là Hư Cảnh Tiên Tôn, lại là một vị chỉ huy tối cao của thiên hà. Anh ta có vinh quang cùng với lòng tự tôn của riêng mình cho nên nhất định anh ta sẽ không dễ dàng cúi đầu chịu thua.
Cho dù đánh không lại thì anh ta cũng muốn chiến đấu một trận ra trò, huống chi lại còn có tôn thượng ở đây nữa, tôn thương làm sao có thể mặc kệ mà ngồi xem như vậy được?
Kết quả là anh ta liền phân ly pháp tướng.
Chỉ thấy pháp tướng của anh ta trông cao y hệt anh ta, từ phía sau anh ta lóe sáng một bên, chân thân cùng với pháp tướng cùng nhau ra tay, hai quyền xé rách hư không, chém về phía Kim Vũ thần tướng.
“A? Đây là cái quỷ gì vậy?”
Kim Vũ thần tướng cau chặt mày, con người đều có cảm giác sợ hãi nhất định đối với những thứ mà mình không biết. Ông ta không dám bỏ qua, lúc này liền rút kiếm ra, đánh một kiếm xoay tròn vào hư không, tránh đi sự công kích của hai quyền, sau đó dẫm nát tim sen của hoa sen đen.
“Cậu đang xuất khiếu nguyên thần ư?”
Kim Vũ thần tướng hỏi, nhưng ông ta lại cảm thấy có chút không giống. Bởi vì nguyên thần không có pháp thân, không thể giống như chân thân được, lại cao lớn như vậy.
Còn Dương Đỉnh Thiên ở trước mắt, lại cao lớn trông y hệt chân thân, khiến cho ông ta cảm thấy khó hiểu.
“Dân thổ dân không biết được, có nói cho ông thì ông cũng không hiểu.”
Dương Đỉnh Thiên lười giải thích với ông ta. Lúc này anh ta sử dụng thần niệm điều khiển hoa sen đen đoạt mệnh, chỉ thấy tim sen của hoa sen chiếu ra ánh sáng chói chang phóng thẳng lên trời cao, sau đó tụ lại thành đoàn như bánh quai chèo.
Nếu như là một chân tiên có tu vi thấp, vào lúc ánh sáng màu màu cam hợp lại thành một chỗ thì chắc chắn sẽ bị ninh thành thịt nát mất.
Thế nhưng người có tu vi cao như Kim Vũ thần tướng thì cho dù ánh sáng màu cao có tụ thành một chỗ thì cũng chẳng gây thương tổn đến thân thể của ông ta được, chỉ có thể trói được ông ta lại mà thôi.
Đương nhiên, Dương Đỉnh Thiên biết chuyện này, chiêu này không thể khiến Kim Vũ thần tướng thật sự bị thương, chỉ có thể trói buộc được ông ta trong thời gian ngắn mà thôi.
Kết quả lúc, chỉ trong nháy mắt khi Kim Vũ thần tướng bị trói kia, anh ta liền pháp thân cùng với pháp tướng ra tay giống nhua, hai cú đấm liền được phóng ra, quyền ảnh nhanh mạnh như sấm sét lao tới Kim Vũ thần tướng.
“Chết tiệt!”
Kim Vũ thần tướng cố gắng giãy dụa vài cái, thế nhưng không thể thoát ra khỏi trong thời gian ngắn như vậy được. Lúc này ông ta liền tức giận mà mắng thầm trong lòng.
Giây tiếp theo!
Rầm rầm bùm!
Quyền ảnh mạnh mẽ đâm thẳng vào người Kim Vũ thần tướng.
Bởi vì bị trói cho nên khí hộ thể không thể phát ra được cho nên quyền ảnh mãnh liệt phi tới khiến cho pháp bảo hộ thể trên người Kim Võ thần tướng nhất thời có chút không chịu nổi, phát ra tiếng vang bị nứt, cũng có dấu hiệu bị đánh nát.
Một khi pháp bảo hộ thể bị phá thì có thể nói bị công kích như vậy chính là đòn trí mạng.
Lúc này, ông ta không thể bình tĩnh được nữa mà kêu lên: “Trương phó tướng, đừng có đứng nhìn nữa, mau cùng Mã phó tướng mau chóng tiếp viện cho bản tướng!”
Vừa dứt lời, trên Huyền Thiên liền có một tên Ngân Giáp thần tướng khác lập tức nhảy ra khỏi lan can boong tàu, hô to: “Mã phó tướng, mau đi ra đánh nát hoa sen đen đi!”
“Được!”
Mã phó tướng liền dùng tay rút cây ngân thương về chỗ đỉnh của hoa sen đen, một tay dùng quyền cùng với Trương phó tướng hung hăng công kích bên ngoài hoa sen đen.
Giây tiếp theo!
Rầm rầm!
Hai quyền nện thẳng lên hoa sen đen, lực va đập khủng bố khiến cho hoa sen đen bị đánh bay ra bên ngoài, ném về phía Dương Đỉnh Thiên.
Thấy thế, Dương Đỉnh Thiên dừng tay, pháp tướng với chân thân hợp lại làm một, dùng một chưởng bay về hướng hoa sen đen, bởi vì một người không thể địch lại lực đạo của hai người, cho nên hoa sen đen của anh ta bị đẩy lùi về phía sau.
Lúc này.
“A!”
Kim Vũ thần tướng liền kêu rống lên một tiếng, dùng hết toàn lực phá tan ánh sáng quanh đang bao quanh ông ta, lập tức kéo thành một đường parabol, thoát khỏi tim sen của hoa sen đen. Một chưởng giáng xuống như thiên vương vồ hổ, từ trên cao nhìn xuống, đánh thẳng về phía Dương Đỉnh Thiên.
Nhất thời, Dương Đỉnh Thiên liền cảm nhận được sự khủng hoảng khi uy áp quét toàn thân, tay nắm thành quyền, đánh về phía trên.
Giây tiếp theo!
Ầm!
Bàn tay của Kim Vũ thần tướng chụp lấy tay của Dương Đỉnh Thiên, phát ra tiếng nổ vang trời, nhất thời Dương Đỉnh Thiên giống như quả bóng rổ, bị ném từ trên không trung xuống mặt đất.
Ầm!
Lại là một tiếng nổ.
Hai chân của Dương Đỉnh Thiên chạm đất, đùi dưới vẫn còn chưa ở trong đất mà phi thẳng sâu vào trong lòng tới hơn mấy nghìn mét, khiến cho tất cả những thứ xung quanh đều xuất hiện vết nứt.
“Thật kinh khủng!”
Người xem cuộc chiến thì nhảy lên mặt đất, khi tiếp đất thì vô cùng hoảng sợ.
“Không sao đâu Đỉnh Thiên, những trận chiến cam go năm đó không phải vô ích, kinh nghiệm chiến đấu phong phú này, cần ba người phối hợp với nhau mới có thể đánh bại được cậu, không hổ là người được bổn tọa chọn lựa.” Diệp Thiên không nhịn được mà khen ngợi.
“Ha ha!”
Dương Đỉnh Thiên cười thoải mái: “Tu vi của bọn họ cũng quá thấp rồi, nếu như 3 người không phải là dân thổ dân thì thuộc hạ nhất định sẽ đánh bại bọn họ, với kinh nghiệm chiến đấu như vậy chắc chắn có thể đánh bại từng người.”
Nói xong, anh ta rút hai chân ra, dử dụng thần niệm thu hồi lại hoa sen đen đoạt mệnh.
Kim Vũ thần tướng còn đang nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể thu được hoa sen đen tiên phẩm mãn cấp này, kết quả lại bị Dương Đỉnh Thiên thu hồi lại, nhất thời ông ta tức giận nói: “Mau giao hoa sen đen ra đây, nếu không bản tướng sẽ khiến cậu phải chết!”
Dương Đỉnh Thiên thu hồi lại pháp thân, liền cười ha hả: “Muốn tôi chết ư. Phải hỏi xem tôn thượng của tôi có đồng ý không đã.”
“Ai là tôn thượng, mau kêu cậu ta ra đây, để xem bản tướng giết tên đó như thế nào!” Kim Vũ thần tướng lạnh giọng nói.
Lúc này, một thanh âm vang lên.
“Còn sống không tốt hay sao mà lại muốn chết?”
Giây tiếp theo, một bóng trắng bay lên cao từ trên lưng của Thú Kim Lân mắt xanh, sử dụng pháp thân 6600 trượng hóa thành một pho tượng, lập tức đứng trước mặt Kim Vũ thần tướng cùng với 3 tên phó tướng.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của Diệp Thiên.
“Còn có pháp thân cao như vậy sao!”
Mọi người chấn động không thôi.
Trước đó, bọn họ chưa từng gặp pháp thân của chân tiên nào lại cao lớn đến thế?
“Cậu chính là tôn thượng của cậu ta ư?”
Kim Vũ thần tướng hỏi Diệp Thiên.
Tuy rằng pháp thân cao có chút dọa người, thế nhưng thông qua trận chiến vừa rồi với Dương Đỉnh Thiên, ông ta cũng cảm thấy không sợ pháp thân cao đến vậy, cho dù pháp thân cao nhưng thực lực lại không mạnh, không phải vừa bị ông ta đánh bại hay sao?
Nếu không phải do có pháp bảo cấp cao thì đúng là đáng sợ.
Hừ!
Nên giết tên kia từ lâu rồi!
“Đừng có hỏi những câu vô dụng nữa, dám khi dễ huynh đệ của tôi, đúng là đáng giận, nếu như ông không muốn chết thì tụ cắt một tay rồi quỳ xuống xin lỗi huynh đệ của tôi, nếu không thì bổn tọa sẽ giết mấy người.” Diệp Thiên thản nhiên nói.
Đầu tiên Kim Vũ thần tướng có chút sửng sốt, sau đó tức giận nhếch mép cười: “Tên nhóc kia, cậu không phải quá cuồng vọng rồi đấy chứ? Dám nói chuyện với bản tướng như vậy ư? Không sợ bản tướng diệt sạch toàn bộ mấy người, sau đó kêu đồng bạn của cậu tiến vào động tiên, khiến cho tất cả người trên tinh cầu này bị giết chết không?”
Vừa dứt lời, toàn bộ đám tu sĩ bản thổ của Tử Tiêu Tinh đều sợ hãi, đều chỉ trích chửi rủa Diệp Thiên.
“Tên nhóc kia, nếu cậu muốn chết thì đừng có làm hại chúng tôi!”
“Không được vì sự cuồng vọng của mấy người mà làm hại cả tinh cầu chúng tôi bị giết!”
“Vừa rồi tên kia không phải cũng bị điên sao? Không làm theo thì bị người ta đánh bại, cậu lại phát cuồng với người ta làm gì nữa? Đây chính là thần tướng bảo vệ chiến hạm đấy, cao thủ đều tiến vào động tiên, đi vào được bên trong động tiên mới là lợi hại, cậu cần phát cuồng với người ta làm gì!”
“...”
Có mấy người không chịu được áp lực, sợ sẽ bị Diệp Thiên liên lụy cho nên đều quỳ xuống với Kim Vũ thần tướng.
“Thượng tiên, người nào làm người đó chịu, ai chọc giận ngài thì ngài giết người đó, xin ngài đừng trút giận lên chúng tôi!”
Ngay sau đó, liền có rất nhiều người quỳ xuống.
“Đúng vậy thượng tiên, ngài muốn giết thì giết cậu ta là được rồi, đừng trút giận lên chúng tôi, trong lòng của chúng tôi đều kính sợ thượng tiên!”
“Thượng tiên giống như thần, mong ngài từ bi, đừng trút giận lên chúng tôi!”
“...”
“Ha ha ha!”
Kim Vũ thần tướng nghe xong thì rất có cảm giác thành tựu, nhất thời cười lớn vì cảm thấy vinh quang, Sau đó ông ta hô với người xung quanh: “Muốn bản tướng không trút giận lên mấy người, nếu như mấy người có thể giết chết được tên nhóc này thì bản tướng sẽ chấp nhận đại xá!”
“Chuyện này…”
Mấy bản thổ tu sĩ ở đây đều hai mặt nhìn nhua.
Nghĩ muốn lên mà lại không dám lên.
Dù sao thực lực của Dương Đỉnh Thiên trong trận chiến vừa rồi khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi sẽ bị Dương Đỉnh Thiên giết chết.
Lúc này, Diệp Thiên mở miệng: “Đã cho ông cơ hội mà lại chẳng có ích gì, ngược lại còn chọc giận bổn tọa, vậy thì sẽ không cho ông cơ hội nữa, bổn tọa sẽ giết sạch.”
Vừa dứt lời, Diệp Thiền liền sử dụng thần niệm.
“Tên nhóc kia muốn chết ư!”
Kim Vũ thần tướng bị chữ giết chết kia chiếm toàn bộ đại não, ông ta đang định ra tay.
Kết quả ông ta lại nhìn thấy kim quang xuất hiện trên người của Diệp Thiên ở trước mặt, nhất thời thân hình của ông ta run lên, chỉ trong nháy mắt trái tim rơi xuống vực sâu không đáy.
“Ôi mẹ ơi, Tôn tôn tôn… Tôn phẩm thần linh, chẳng lẽ cậu ta là…Là tiên vương đấy chứ?”
Hai vị phó tướng đứng ở phía sau Kim Vũ thần tướng kinh ngạc tới mức nói chuyện lắp bắp.
Xì xào!
Kim Vũ thần tướng cũng bị dọa tới mức nuốt nước miếng, thần sắc hoảng sợ muốn chết.
Nếu như cậu ta thật sự là tiên vương của Thiên Huyền Cảnh thì toàn bộ số người trong chiến hạm với số người tiến vào động tiên có thêm nữa thì cũng không đủ giết.
Nghĩ vậy, ông ta liền cười cười làm lành nói: “Thượng tiên, tôi tôi tôi… Tôi rút lại lời nói vừa rồi, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi sẽ cắt một tay, rồi quỳ xuống tạ tội được không ạ?”
Diệp Thiên lắc đầu, chỉ thản nhiên phun ra hai chữ:
“Muộn rồi.”
Vừa dứt lời, anh liền cầm tôn phẩm thần binh lục tiên kiếm lên.
Giây tiếp theo!
Loạt xoạt!
Một cam, một trắng, hai thân ảnh, thoáng hiện ở bên cạnh ông ta.
Rõ ràng là hai cái, nhưng lại cao lớn như nhau, dang vẻ trông giống nhau y như đúc.
Một ánh sáng cam, một ánh sáng trắng, trên tay cả hai đều nắm kiếm, thấy một màn như vậy, Kim Vũ thần tướng liền lảo đảo lui về phía sau, tròng mắt suýt chút nữa đã rớt ra ngoài.
Hai cái phân thân, thật sự vô cùng khủng bố!
“Tôn thượng tu đạo chính thống thật lợi hại, nguyên thần với pháp thân lại có thể giống nhau đến thế, hơn nữa khi nguyên thần xuất khiếu, chỉ cần không cách quá xa thì sẽ không ảnh hưởng đến thực lực của chân thân, thật đáng tiếc tôi vẫn chưa tu tới, bằng không tôi cũng muốn phế tu vi, đi theo đạo Nho chính thống theo tôn thượng.”
Dương Đỉnh Thiên nhịn không khỏi cảm khái.
“Trừ! Mau trừ khử đi! Mau tiến vào trừ khử động tiên đi!”
Lúc này, Kim Vũ thần tướng đột nhiên hoảng sợ kêu lên.
Kết quả là ông ta cùng với hai tên phó tướng vừa định chuyển thân thì tiếng quát nhẹ của Diệp Thiên vang lên:
“Trảm!”
Sau đó, liền nhìn thấy thực thân của Diệp Thiên, pháp tướng, nguyên thần đều nhảy dựng lên, giơ cao thanh kiếm khổng lồ, chém về phía Kim Vũ thần tướng cùng với hai tên phó tướng.
Sử dụng công phu chỉ trong nháy mắt, thanh kiếm phân làm ba chém chết cả ba người.
Bùm bùm bùm!
Pháp bảo phòng ngự trên người cả ba bị nghiền nát chỉ trong nháy mắt.
Ngay sau đó.
Xoạt!
Chỉ trong nháy mắt, thân thể của hai tên phó tướng nứt toác, máu phun đầy trời.
Kim Vũ thần tướng bởi vì có tu vi cao cho nên một kiếm của Diệp Thiên chém xuống, nhưng chỉ chém được tới cổ của Kim Vũ thần tướng, sau đó Kim Vũ thần tướng dùng hai tay bắt lấy kiếm, nhưng không chịu nổi nữa.
“Phân thân về một!”
Diệp Thiên khẽ quát một tiếng.
Nguyên thần cùng với pháp tướng nhanh chóng trở về chân thân, sau đó kiếm mạnh mẽ chém xuống.
Bụp!
Thanh kiếm khổng lồ ngàn dặm chém nát thân thể của Kim Vũ thần tướng.