Không sai!
Quả thật Công Tôn Hạ muốn tự bạo tu vi Thiên Huyền cảnh nổ chết bọn người Diệp Thiên. Ông ta không có lựa chọn, bởi vì không làm như vậy, một khi Ma Đan luyện thành, Dương Đỉnh Thiên ăn Ma Đan, như vậy thời gian chết của ông ta cũng liền đến theo. Để bị kéo tới chết, còn không bằng tự bạo tu vi, nổ chết bọn chúng, cùng lắm thì từ Tiên Vương giáng cấp xuống Chân Tiên, chí ít còn có thể giữ lại một cái mạng không phải sao. Chờ trở lại trong Vũ trụ trung ương tinh hà thế giới, đem việc này báo cáo với Thái Hòa Tiên Đế, đến lúc đó Tiên Đế vui vẻ, thưởng cho ông ta một chút thiên tài địa bảo, cũng có thể giúp ông ta mau chóng khôi phục tu vi. Cho nên, bây giờ ông ta nhất định phải dựa vào việc tự bạo tu vi, đánh thắng trận này, nếu không tính mạng ông ta sẽ lại càng đáng lo.
Lấy tu vi của ông ta, tự bạo tu vi Thiên Huyền cảnh, ngoại trừ Dương Đỉnh Thiên, tất cả mọi người đều có thể bị nổ chết, cho dù là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nổ không chết cũng có thể khiến cho con bé đó sợ chết. Đến lúc đó Dương Đỉnh Thiên trọng thương, Diệp Thiên chỉ còn tu vi hợp đạo cảnh, giết hắn liền dễ như trở bàn tay.
Đây là quyết định sau khi ông ta suy tính kỹ lưỡng. Thật ra ông ta cũng đau lòng muốn chết.
Chớ xem thường từ Thiên Huyền cảnh nhập môn đến tiểu thành hậu kỳ, vẻn vẹn một cái hơn phân nửa tiểu cảnh giới tu vi. Ông ta phải dùng hai mươi vạn năm mới tu luyện được, so với
luyện khí đến hợp đạo tu vi phải gấp hơn mấy ngàn lần đấy! Nếu như tự bạo, những tu vi này liền mất đi, phải tốn hai mươi vạn năm đi tu luyện lại lần nữa. Mà thứ tu sĩ quan tâm nhất chính là tính mạng, thứ hai là tu vi. Bố mẹ, vợ con so với tu vi thì chẳng là gì, căn bản không có khả năng so sánh.
Cho nên nói ông ta lựa chọn tự bạo tu vi, là quyết định đã quyết tâm vô cùng vô cùng lớn, nếu không phải sinh mệnh bị uy hiếp, hai kẻ thù lớn ở trước mắt, ông ta quyết không đem tu vi của mình ra làm trò đùa. Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây tự bạo tu vi, cũng không thể nổ chết Công Tôn Hạ, bởi vì thực lực của ông ta mạnh. Trừ phi Dương Đỉnh Thiên tự bạo tu vi, mới có thể tổn thương ông ta, người khác tự bạo tu vi, với ông ta mà nói giống như âm thanh thả pháo, ông ta có thể không hao tổn lông tóc gì.
“Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, sợ rồi đúng không? Sợ cũng vô dụng, chờ xem tất cả các người bị tôi nổ thành hôi phi yên diệt đi!”
“Ha ha! Ha ha ha!”
Công Tôn Hạ làm càn cười điên cuồng.
“Con mẹ nó! Nghìn suy vạn tính, lại không nghĩ đến tên này sẽ đi một bước này!” Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi.
Mục đích hắn luyện Ma Đan, cũng là vì gia tăng ma lực cho Dương Đỉnh Thiên, sau đó tự bạo tu vi ma pháp cả đời, đi nổ Công Tôn Hạ, khả năng nổ chết ông ta có thể lên tới tám phần. Coi như không thể nổ chết, thì Diệp Thiên hắn tự lên tốn thêm chút sức, liền có thể triệt để xử lý Công Tôn Hạ. Cứ như vậy, Dương Đỉnh Thiên trở về chính đồ, tiếp tục tu tiên pháp, Công Tôn Hạ bị diệt trừ, mọi người bình an vô sự. Có thể nói là vẹn cả đôi bên. Nhưng không nghĩ tới Công Tôn Hạ lại đi trước con đường này, có thể nói là khiến cho kế hoạch của hắn gần như sụp đổ, làm không tốt tất cả mọi người đều phải chết.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả?”
“Xem ra, Bắc Minh Đế Tôn dường như cũng không có cách nào để đối phó.”
“Hay là, chúng ta chạy trước đi?”
Mấy người ở chỗ này tất cả đều bị dọa sợ, nhìn xem đoàn kim quang kia càng biến càng lớn, đường kính đã đạt tới ngàn mét, sắp sửa đem cả người Công Tôn Hạ bao khỏa tiến vào rồi, tất cả mọi người lập tức gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm như thế nào mới phải. Có người thậm chí đã bắt đầu chạy trốn.
“Không muốn chết thì mau mau chóng chóng đào hang động trốn vào dưới mặt đất đi, có thể đào sâu bao nhiêu thì đào sâu bấy nhiêu, cứ chốn trong đó, mãi đến khi nghe được tiếng nổ mới thôi, nhanh nhanh nhanh!”
Diệp Thiên lúc này dùng hết sức hô lên. Chỉ một thoáng, tất cả tu sĩ, tựa như cá heo vọt lên, một đầu đâm về phía mặt băng, trong khoảnh khắc, mặt băng bị nện ra hơn trăm vạn cái hố, khi nãy mọi người còn đứng dày đặc trên mặt băng, bây giờ chỉ còn lại Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Đóa Đóa, Dương Tử Hi, Tô Lạc Thiền, Trương Diên Niên, Giang Ánh Tuyết, ở bên trên trăm vạn ma chúng.
“Đóa Đóa, Tử Hi, Lạc Thiên, ba nggười cũng mau tránh xuống mặt đất đi, nhanh!” Diệp Thiên hô.
“Bố, bố muốn làm gì? Đóa Đóa không tránh, Đóa Đóa muốn ở bên cạnh với ba!” Đóa đóa sợ hãi trốn đi về sau sẽ không gặp được ba nữa, lúc này chạy đến chỗ Diệp Thiên, nhào vào trong ngực Diệp Thiên.
“Diệp Thiên. Chúng tôi cũng không tránh, muốn chết thì cùng chết!” Tô Lạc Thiền mang theo Dương Tử Hi cùng Giang Ánh Tuyết chạy ra.
“Vớ vẩn!” Diệp Thiên vội vã kêu lên: “Ai nói tôi muốn chết, tranh thủ thời gian trốn vào mặt đất, tôi có Đóa Đóa bên cạnh sẽ không sao đâu!”
“Nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi để tôi phải nổi giận!” Diệp Thiên trở nên rất hung bạo, khiến cho Tô Lạc Thiền và Dương Tử Hi còn có Giang Ánh Tuyết đều bị dọa sợ, cân nhắc Đóa Đóa ở bên cạnh Diệp Thiên, có bảy ánh hào quang che chở, các cô cũng yên lòng. Lúc này liền chui vào mặt băng, đào hang xuống dưới.
“Được đó nha Diệp Bắc Minh, biết tôi chỉ muốn hai người chết, hai người ở đâu tôi liền ở đó, cho nên hai người lựa chọn ở lại trên mặt băng, để người khác trốn đi, thế này bọn họ trốn càng sâu, thì càng an toàn, người chết chỉ có các người mà thôi.”
“Nhưng mà tôi nổ chết các người, vẫn có thể xuống dưới diệt bọn chúng, cho nên chiêu này của anh, căn bản là không cứu được bọn chúng.” Công Tôn Hạ một bên phóng thích tu vi, một bên cười lạnh nói, mà lúc này kim quang đã muốn đem cả người ông ấy bao vây ở giữa.
Đương nhiên. Diệp Thiên cùng Dương Đỉnh Thiên đều không cách nào ngăn cản hành vi này của ông ấy, nếu không sớm bảo Dương Đỉnh Thiên động thủ rồi, tu vi lại dưới ông ấy, căn bản đánh không lại tầng tu vi tụ tập thành kim quang kia.
“Dương Đỉnh Thiên, bản tọa muốn anh chết, anh dám đi chết không?” Diệp Thiên lúc này đột nhiên hỏi.
“Quân muốn thần chết thần không thể không chết. Tôn thượng muốn Đỉnh Thiên làm thế nào, cứ việc phân phó, Đỉnh Thiên chính là thân tử đạo tiêu, tuyệt không hai lời!” Dương Đỉnh Thiên trả lời kiên định lạ thường.
“Rất tốt!” Diệp Thiên vỗ vai của anh ta: “Không hổ là ái tướng năm đó của bản tọa, bản tọa phong anh làm Trung Võ Vương, cũng là bởi vì anh trung thành nhất.”
“Mạng của Đỉnh Thiên là do tôn thượng cứu, không trung với tôn thượng thì trung với ai.” Dương Đỉnh Thiên nói.
“Ừm.” Diệp Thiên hài lòng gật đầu, nhìn về phía trăm vạn ma chúng: “Mọi người nguyện ý chết vì Ma Vương của các người không?”
“Nguyện ý!” Trăm vạn ma chúng trăm đồng thanh đáp lời.
“Vậy liền dùng ma khí của mọi người, tăng thêm sức mạnh cho ma vương đi.” Diệp Thiên nói, hắn không muốn Dương Đỉnh Thiên chết, chỉ có thể để trăm vạn ma chúng thay Dương Đỉnh Thiên đi chết.”
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, mỗi một vị bước lên đỉnh cao cường giả đều là giẫm lên trăm vạn thi cốt mà leo lên, trăm vạn ma chúng này, chỉ là bàn đạp để bọn họ du ngoạn phong thủy mà thôi, không có gì phải thương hại, cường giả chưa từng trách trời thương dân, nếu không liền không xứng trở thành cường giả.
“Tăng thêm ma khí cho ma vương!” Tả sứ dẫn đầu hô to, một chưởng đánh ra, một đạo ma khí từ lòng bàn tay hắn bắn ra, giống như ánh sang của đèn pin cầm tay, đánh lên trên người Dương Đỉnh Thiên.
Chỉ một thoáng, trăm vạn ma chúng nhao nhao động thủ, trăm vạn đạo hắc khí chiếu lên trên thân Dương Đỉnh Thiên. Trong khoảnh khắc, khiến cho ma khí trên thân Dương Đỉnh Thiên càng thêm nồng, dâng trào mạnh mẽ.
“Ha ha ha!” Công Tôn Hạ cất tiếng cười to: “Chỉ bằng những ma tu như sâu kiến này gia trì ma khí, liền có thể chống lại được năng lượng sinh ra từ tự bạo tu vi của tôi sao? Anh cũng quá coi thường tu vi Thiên Huyền cảnh rồi Diệp Bắc Minh?”
Diệp Thiên không trả lời ông ấy, mà quay người nhìn về phía lò luyện đan, thần niệm khẽ động, lò luyện đan biến mất, một viên Ma Đan lớn đường kính hơn ba mét, còn chưa hoàn toàn thành hình, mới chỉ là đan dược bán thành phẩm xuất hiện trong hư không. Ngay sau đó, dưới thần niệm điều khiển của Diệp Thiên hạ xuống. Viên này là đan dược bán thành phẩm, kêu một tiếng liền xuất hiện sau lưng Dương Đỉnh Thiên.
“Đỉnh Thiên quay lại! Ăn nó!” Diệp Thiên ra lệnh.
Dương Đỉnh Thiên lúc này quay đầu, há mồm đem đan dược hấp thụ vào trong miệng, trong khoảnh khắc, ma khí trên người anh ta càng thêm cuồn cuộn mãnh liệt.
“Không ổn! Nhanh như vậy đã luyện thành Ma Đan bán thành phẩm rồi!” Sắc mặt của Công Tôn Hạ kinh biến, bỗng nhiên phát hiện, tựa hồ không thể nổ chết Dương Đỉnh Thiên nữa.
“Lần này phiền phức rồi!” Nội tâm của ông ta bắt đầu hoảng loạn.
“Vốn định nổ chết Diệp Bắc Minh, khiến Dương Đỉnh Thiên trọng thương, sau đó lại giết Dương Đỉnh Thiên, hiện tại xem ra, tên Diệp Bắc Minh này là muốn chạy trốn, để Dương Đỉnh Thiên tự bạo. Tôi, đến lúc đó tôi cùng Dương Đỉnh Thiên cá chết lưới rách, hắn chạy đến đối phó tôi, vậy là tôi nhất định sẽ phải chết!” Nghĩ đến điều này, ông ta liền ra quyết định.
“Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, vẫn là không nên mạo hiểm, về thế giới Tinh Hà trong vũ trụ báo tin mới là lựa chọn sáng suốt nhất.” Đưa ra quyết định này xong, ông ta đột nhiên quay người, hoả tốc rút lui, không cả để ý tới việc thu hồi tu vi bao trùm của ông ta. Dự định rút lui trước, tiến vào thiên lộ rồi từ từ thu.
“Tôn thượng, tình huống gì vậy?” Công Tôn Hạ đột nhiên thoát đi, quả thực khiến Dương Đỉnh Thiên kinh ngạc không thôi.
“Mau, mau, mau!” Diệp Thiên vội vàng kêu lên: “Tên này xem ra không muốn mạo hiểm, muốn về Tử Vi tinh báo tin, mau đuổi theo ông ấy. Tự bạo tu vi của anh nổ chết ông ấy!”
“Vâng! Tôn thượng!” Dương Đỉnh Thiên lập tức đuổi theo.
“Các người mau cùng ta trốn vào trong đất!” Diệp Thiên nói với giáo đồ của Ám dạ thần giáo một tiếng, sau đó lập tức ôm Đóa Đóa tiến vào trong mặt băng.
Ngay sau đó, trăm vạn ma chúng cũng đi theo xuống dưới mặt băng. Lúc đầu Diệp Thiên muốn dùng mạng của bọn chúng bảo toàn mạng của Dương Đỉnh Thiên, để ma khí của Dương Đỉnh Thiên phóng đại, có thể chống đỡ được Công Tôn Hạ tự bạo tu vi nổ hắn, ai ngờ Công Tôn Hạ cái tên này vậy mà không dám tự bạo, như thế trong lúc vô tình cứu được tính mệnh của những ma chúng này.
Bởi vì Công Tôn Hạ không tự bạo, Dương Đỉnh Thiên tự bạo, như vậy chính là Dương Đỉnh Thiên dùng tu vi nổ Công Tôn Hạ, Dương Đỉnh Thiên cũng không lập tức chết ngay được, Công Tôn Hạ thì có khả năng bị nổ chết, coi như không chết cũng không gây ra sóng gió gì được nữa, chí ít không uy hiếp được Diệp Thiên.
“Dương Đỉnh Thiên cậu muốn làm gì?” Công Tôn Hạ vừa chạy không bao xa, thấy Dương Đỉnh Thiên đuổi theo, ông ta lập tức liền vội vã kêu lên, đây cũng là điều ông ta không ngờ đến, ông ta cho là ông ta vừa chạy khỏi đám người Dương Đỉnh Thiên, bọn họ mừng còn không kịp, không nghĩ tới Dương Đỉnh Thiên lại không cần mạng dám đuổi theo.
“Tôi sẽ không để cho ông trở về báo tin, nếu không tin tức truyền đến Tử Vi Tinh, bảy vị Tiên Đế biết Tôn thượng của tôi không chết, phái đại quân đến đây lùng bắt Tôn thượng, đến lúc đó liền phiền toái, tôi sẽ không để cho cái tai hoạ như ông, chặn mất con đường bước lên đỉnh cao của Tôn thượng.” Dương Đỉnh Thiên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!