"Diệp Thiên, làm sao anh biết khẩu quyết của Đá Truyền Âm của bá chủ?"
Nhìn thấy Diệp Thiên đưa Đá Truyền Âm qua, Giang Ánh Tuyết cầm lấy Đá Truyền Âm, đồng thời cũng hỏi nghi vấn trong lòng.
Nhà họ Giang ở Phong Nguyệt Thành cũng có thể được coi là một gia tộc có danh tiếng, nhưng cũng chỉ có khẩu quyết truyền âm của phủ bá chủ, chứ không có khẩu quyết truyền âm của riêng bá chủ.
Còn Diệp Thiên thì sao?
Mới đến Tiên Thổ một ngày đã biết khẩu quyết truyền âm của riêng bá chủ.
"Chẳng lẽ trước đây Diệp Thiên đã từng tới Tiên Thổ rồi?"
Suy nghĩ như vậy nổi lên trong đầu cô.
"Nếu đã tới đây, tại sao khi hắn quay trở lại Tiên Tổ lại không biết đây là đâu, lại còn phải hỏi mình?"
Trong lòng cô lại thấy khó hiểu.
Không thể hiểu nổi Diệp Thiên là người như thế nào, có vẻ vô cùng phức tạp.
"Tôi phá giải nó đó."
Diệp Thiên thuận miệng buông một câu nói dối.
"Phá giải sao?"
Giang Ánh Tuyết và Giang Thừa Nghiệp đều kinh ngạc cảm thán.
Chỉ cảm thấy thật sự không hợp lý.
Mới một lúc đã phá giải được khẩu quyết truyền âm, thế này không hợp lẽ thường tí nào, không phải sao?
Ít nhất phải thử vài lần mới bình thường chứ.
Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng Diệp Thiên đã nói như vậy, hai chị em họ cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể tạm thời không đề cập đến vấn đề này.
"Chết tiệt!"
Lúc này, Lý Tuấn Thạc tức giận nói: "Xem như tiểu tử cậu lợi hại, không ngờ lại thực sự biết truyền âm của phủ bá chủ, lại tố cáo nhà họ Lý của tôi, hại tôi bị ông nội mắng một trận. Bây giờ chắc chắn ông tôi sẽ mang những người thân phận cao của nhà họ Lý đến đây."
"Tiểu tử cậu cũng ghê gớm đấy. Đợi khi đại hội đấu thuốc kết thúc, hãy xem tôi xử lý cậu thế nào!"
Nói xong, Lý Tuấn Thạc bước xuống sân khấu với vẻ mặt ủ rũ, cho người nhấc ghế sang một bên sân khấu rồi ngồi xuống.
"Không phải cậu nói ở bên ngoài không cần chờ lệnh bên trên sao? Sao vẫn sợ thế, không dám tiếp tục mở đại hội đấu thuốc thành đại hội đấu võ mồm à? Sợ rồi sao?" Diệp Thiên cười khinh bỉ hỏi.
"Đồ khốn kiếp..."
Sắc mặt Lý Tuấn Thạc đen lại.
Nhưng không thể không thừa nhận, bản thân thật sự sợ rồi.
Sự việc lan đến phủ bá chủ, tổng quản tức giận, bá chủ cũng biết rồi. Với tính khí của bá chủ, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Nếu anh ta tiếp tục ba lăng nhăng mà chủ trì đại hội đấu thuốc, bá chủ biết được, không biết có diệt nhà họ Lý hay không, nhưng chắc chắn sẽ diệt anh ta.
Anh ta có thể không sợ, không run được sao?
“Bây giờ bạn của tôi muốn tham gia Đại hội đấu thuốc, còn có thể tham gia không?” Lúc này Giang Ánh Tuyết thúc ép hỏi với vẻ đắc ý.
Lý Tuấn Thạc nghiến răng nghiến lợi, phun ra vài chữ qua kẽ răng: "Đừng hỏi tôi, tôi không có quyền quyết định. Ông nội tôi đã đưa người tới rồi. Tới lúc đó cứ đi mà hỏi ông nội tôi."
Vừa nói xong câu này, cả hội trường liền ồn ào náo động.
"Đừng nói nữa, vụ cáo trạng này của người anh em kia đúng là có hiệu quả, tố cáo đến mức tộc trưởng nhà họ Lý cũng phải ra mặt, thật là khích lệ!"
"Vẫn là phải bái phục vị anh em này, nhưng hắn tố cáo như thế, làm nhà họ Lý mất mặt cũng không tồi, chỉ sợ người anh em này cũng phải mất mạng."
"Tộc trưởng nhà họ Lý mà không đích thân đến chủ trì thì đúng là không coi trọng chuyện của bá chủ. Nhưng tố cáo nhà họ Lý quả thực không phải là một bước đi khôn ngoan. Nếu tôi đoán không sai, mấy người bọn họ sẽ không sống nổi cho đến khi mặt trời mọc vào ngày mai. "
"......"
Mọi người xung quanh thảo luận sôi nổi.
Nghe những cuộc thảo luận đó, sắc mặt của Diệp Thiên và Đóa Đóa cực kỳ bình tĩnh, sóng gió không sợ, nhưng hai chị em Giang Ánh Tuyết lại giật thon thót trong lòng, kinh hồn bạt vía.
Đặc biệt là Giang Thừa Nghiệp, run rẩy nói: "Chú Diệp, nhà họ Lý có một chân tiên hợp đạo, lại có rất nhiều Thiên Quân thế gia ủng hộ. Nếu chú có thể luyện ra đan dược có thể trừ bỏ ma chướng thì tốt. Nhưng nếu không luyện được, nhà họ Lý chắc chắn sẽ trả thù chúng ta, đến lúc đó chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết. "
"Chú có thể không sợ chết, bởi vì chú đã có con rồi, nhưng tôi vẫn còn là trai tân, chị gái tôi cũng vậy, Đóa Đóa chắc chắn cũng vậy. Nếu chúng tôi chết như thế này thì thiệt thòi quá."
"Vậy nên trước khi tôi chết, tôi có thể ôm Đóa Đóa một cái không. Cho dù có chết cũng cảm thấy không quá thiệt thòi. Đương nhiên, chú cũng có thể ôm chị gái tôi. Tuy rằng chị gái tôi có thể không bằng mẹ của Đóa Đóa, nhưng cô ấy cũng là một người đẹp đó. Chúng ta hãy sưởi ấm cho nhau trước khi chết, được không? "
Diệp Thiên trợn trắng hai mắt, tát một cái vào đầu Giang Thừa Nghiệp, tức giận nói: "Đồ con cóc ghẻ nhà cậu, lại dám tơ tưởng ăn thịt thiên nga của con gái tôi. Nếu cậu còn dám nghĩ tới, tôi sẽ tát chết cậu."
Giang Thừa Nghiệp: "......"
Phụt!
Đóa Đóa không thể nhịn được cười.
Giang Ánh Tuyết mặt đỏ ửng lên.
Thật ra cô ấy cũng đồng ý với ý kiến của em trai mình.
Ít nhất Diệp Thiên mạnh hơn con la lùn Hồ Dật Phong hàng tỷ lần.
Trước khi chết có thể được chân tiên ôm một cái, thật ra cũng rất tốt.
Nếu có thể...
Vậy thì càng tốt hơn chứ sao.
"Ha ha ha!!!"
Con cháu của các Thiên Quân thế gia đứng xung quanh đều bị chọc cười trước lời nói của Giang Thừa Nghiệp.
“Giang Thừa Nghiệp, chị gái cậu sống vài ngàn năm vẫn còn trinh trắng, chuyện này có thể hiểu được. Nhưng cái tên chết tiệt nhà cậu sống ngàn năm vẫn chưa làm chuyện đó bao giờ, vậy mà còn dám nói ra, không sợ chúng ta cười rụng răng sao? Cậu có còn là đàn ông không vậy? Hay là cậu bất lực?"
Một đứa con nhà Thiên Quân thế gia chế nhạo nói.
Nữ tu sĩ thất thân dễ ảnh hưởng đến tiến độ luyện tu vi, nhưng nam tu sĩ lại khác, không những không ảnh hưởng mà còn rất có lợi.
Đây cũng là lí do tại sao rất nhiều nữ tu sĩ đã mấy nghìn tuổi, thậm chí mấy vạn tuổi, vẫn giữ một thân trinh trắng nguyên vẹn.
Ít nhất trước khi trở thành chân tiên, đối với nữ tu sĩ mà nói, việc thất thân sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Những nữ tu sĩ có tư chất không tốt thì không cần quan tâm. Nhưng nữ tu sĩ có tư chất tốt cơ bản đều rất để ý chuyện này. Trừ khi họ gặp được một người đàn ông có thể khiến họ cam tâm tình nguyện thất thân.
“Tôi chỉ là chưa tìm được người phụ nữ nào xinh đẹp hơn chị gái tôi thôi, được chưa hả!” Giang Thừa Nghiệp không phục nói: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng chị gái. Chị ấy đẹp như thế, hại tôi nhìn quá nhiều, nhìn những người phụ nữ khác đều thấy xấu xí. Nếu không đến bây giờ tôi mà còn là trai tơ à!"
Giang Thừa Nghiệp muốn khóc mà không ra nước mắt.
Nếu không phải không gặp Đóa Đóa, anh ta cũng không biết đến bao giờ mình mới có thể gặp được một cô gái khiến trái tim rung động.
Giang Ánh Tuyết đảo đảo mắt.
Nói cứ như thể chị đây hại cậu không thể tìm được cô gái mình thích vậy.
"Nếu cậu nói như vậy, thật ra tôi có thể hiểu cho cậu. Giang Ánh Tuyết quả thực là một mỹ nhân cực kỳ hiếm có. Ít nhất là ở Hắc Phong Vực, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp hơn chị gái cậu."
Lý Tuấn Thạc nói: "Nhưng cô gái nhỏ tên Đóa Đóa đó thực sự rất khiến người khác chú ý. Nhìn kỹ thì có vẻ còn bắt mắt hơn Giang Ánh Tuyết.”
"Vậy nên tôi quyết định, một lát nữa Đại hội đấu thuốc kết thúc, sẽ giết hai người đàn ông các cậu. Còn Giang Ánh Tuyết và Đóa Đóa, tôi thật sự không nỡ giết, phải giữ lại chơi đùa cho thật đã, hẳn là rất tuyệt vời."
"Ha ha ha !!!"
Con cháu của các Thiên Quân thế gia đang ngồi đều phá ra cười.
Nhưng không ngờ vào lúc này.
"Ồn ào!"
Diệp Thiên hai mắt chói mắt, vươn tay về phía Lý Tuấn Thạc.
Trong phút chốc, Lý Tuấn Thạc cảm thấy mình bị hút lấy bởi một lực hút rất đáng sợ, cả người anh ta không tự chủ bay về phía Diệp Thiên, sau đó ngã xuống trước đầu ngón chân của Diệp Thiên.
Không chờ anh ta đứng dậy, Diệp Thiên đã giơ chân giẫm lên chỗ hiểm của anh ta.
"Chuyện gì thế này?"
Biến cố thình lình ập tới, khiến những người xung quang sắc mặt thay đổi.
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, thì đã thấy Lý Tuấn Thạc bị Diệp Thiên giẫm lên, hơn nữa còn là ở chỗ hiểm.
"Đồ đê tiện dám giẫm lên chỗ hiểm của ta, nhấc chân ra! Mau nhấc cái chân của ngươi ra cho ta!"
Lý Tuấn Thạc vùng vẫy mấy lần, phát hiện không thể thoát ra, ngược lại càng giãy dụa chỗ hiểm lại càng đau, liền ưỡn thẳng người quát Diệp Thiên.
"Buông Lý thiếu gia ra, nếu không sẽ giết chết ngươi!"
Lúc này, một tộc trưởng của Thiên Quân thế gia đứng lên, giận dữ hét vào mặt Diệp Thiên.
"Buông Lý thiếu gia ra, nếu không sẽ giết chết ngươi!"
"Buông Lý thiếu gia ra, nếu không sẽ giết chết ngươi!"
"Buông Lý thiếu gia ra, nếu không sẽ giết chết ngươi!"
Tất cả các tộc trưởng, tổ tông, con cháu của Thiên Quân thế gia đều hô lớn ầm ĩ, thậm chí nhiều người xung quang cũng hô lớn theo.
"Có nghe thấy không, nếu ngươi còn không buông chân ra, ngươi sẽ chết chắc!"
Lý Tuấn Thạc đe dọa một cách hằn học.
"Hừ."
Diệp Thiên ậm ừ: "Dám có ý nghĩ chơi đùa con gái ta, ta sẽ khiến ngươi sau này không thể chơi đùa với phụ nữ nữa!"
Vừa dứt lời, chân của Diệp Thiên mạnh mẽ đè xuống.
Bang bang bang!
Một tiếng nổ tung của pháp bảo, hai tiếng nổ tung của hai quả trứng lần lượt vang lên.
"Á !!!"
Lý Tuấn Thạc hét lên một cách điên cuồng, cơ mặt co rút lại vì đau đớn. Hai tròng mắt vỡ ra, đột nhiên như bị dội một chậu nước, mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả như mưa.
Đau đớn đến mức độ nào, chỉ có trong lòng anh ta là rõ nhất.
"Ôi mẹ ơi!"
Tất cả những người đàn ông nhìn thấy cảnh này đều kẹp chặt hai chân lại. Chỉ cảm thấy da đầu râm ran tê liệt.
Thế này cũng quá tàn nhẫn rồi!
Cùng là đàn ông, sao có thể giẫm chân xuống như vậy được?
Ngay cả những người phụ nữ xung quanh cũng giật giật khóe mắt, chỉ cảm thấy thật khủng khiếp.
"Giẫm hay lắm! Giẫm hay lắm!"
Chỉ có Đóa Đóa vừa nhảy nhót vừa vỗ tay, còn không quên mỉa mai: "Đồ háo sắc nhà ngươi. Còn dám nghĩ tới chị Ánh Tuyết và ta. Ba ta không giẫm ngươi thành tên thái giám mới là lạ đấy. Hừ!"
Lời này vừa dứt, Giang Thừa Nghiệp đã nhanh chóng che lại.
"Chết tiệt, sau này tôi không dám nghĩ đến Đóa Đóa nữa, mẹ nó, chú Diệp thật là tàn nhẫn!"
Trong lòng Giang Thừa Nghiệp kinh hãi không thôi.
Giang Ánh Tuyết lại đang đỏ mặt. Bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Diệp Thiên phế đi huyết mạch của Lý Tuấn Thạc, có thể nào là vì không muốn để mình bị làm nhục không?"
"Nếu như đúng là vậy, liệu hắn có thích mình một chút nào không?"
Trái tim bé bỏng của cô đập thình thịch thình thịch, nhưng cũng không dám đi hỏi.
Nếu Lý Tuấn Thạc không thêm Đóa Đóa vào, chỉ nói về cô là xong, thì Diệp Thiên làm như vậy, cô có thể dễ dàng lí giải.
Nhưng Lý Tuấn Thạc còn lôi Đóa Đóa vào nói thêm. Diệp Thiên làm như vậy chắc chắn là vì con gái mình. Chỉ là liệu có chút xíu khả năng nào là vì cô không. Cô suy nghĩ hoài vẫn không hiểu.
"Giết hắn đi! Giết hắn cho ta!!!"
Lúc này, Lý Tuấn Thạc thấy mình đã bị giẫm nát, liền đứng dậy, một bên lùi về sau, máu chảy đầm đìa, một bên lửa giận hừng hực gầm lên.
Nghe vậy, những người có mặt chuẩn bị động thủ.
"Vậy ta giết ngươi trước rồi nói."
Diệp Thiên đấm Lý Tuấn Thạc một cú.
Bóng nắm đấm nhanh như sấm chớp, ép về phía Lý Tuấn Thạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!